Chương 104.2 : Tiến tới Thiếu Vân Tự cấm địa
Triệu Vô Cực đọc xong , đưa tờ giấy cho Độ Hải .
Hắn tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó , trụ trì trong lòng có nỗi khổ không biết nói cùng ai , đành phải viết lên giấy , sau đó lại thấy quá không có ý nghĩa đem giấy vo tròn ném vào thùng rác .
Triệu Vô Cực lại lục thùng rác phát hiện thứ này .
Lúc này Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch đi tới , Triệu Vô Cực nói :
“ suy đoán của ta chính là thế này : Thiếu Vân Tự cùng Luyện Thần tông vì một lí do gì đó không thể đánh cái ngươi sống ta chết , nhưng Thiếu Vân Tự võ lực mạnh hơn một bậc trong lúc giao chiến lỡ tay đánh chết một vị Luyện Thần tông nữ trưởng lão .
Vị nữ trưởng lão này lại cùng Vạn Thú tông một vị ngoại môn đệ tử có tuy là biểu huynh biểu muội nhưng lại có gian tình , người này ngoại môn đệ tử liền ra tay tiêu diệt Thiếu Vân Tự . nhưng sau đó hắn giống như là nổi điên , hoặc cảm thấy Luyện Thần tông nên chôn cùng biểu muội thương yêu của mình , nên quyết định quay lại giết sạch Luyện Thần tông . Quãng thời gian này chính là các giang hồ nhân sĩ tới đây tấp nập thám hiểm .
Sau đó hắn quay trở lại đây , bắt đầu ngự thú , thành lập cứ điểm ở đây ! ”
Triệu Vô Cực nói xong , nhìn hai người bọn họ một chút , muốn xem hai người đối với suy đoán của mình có ý kiến gì không .
Từ Tiểu Bạch trước mở miệng nói :
“ tu tiên giả xem phàm nhân sinh mệnh như cỏ rác ta đã được chứng kiến , đối với Vô Cực cách nhìn cũng không lạ gì , cho dù là võ giả , trong mắt bọn họ cũng chỉ là sâu kiến mà thôi ! ”
Độ Hải gật đầu khó hiểu hỏi :
“Hắn tại sao không quay về tiên môn lại quay lại đây tiếp thành lập cứ điểm ? ”
Triệu Vô Cực cười nói :
“ đương nhiên là vì ở đây có một cái gì đó thiên địa linh vật hoặc tài nguyên hắn cần thời gian dài mới có thể tiêu hóa xong , có thể hắn đã hoàn thành và rời đi nhưng lũ mãnh thú bị nô dịch này vẫn còn ở lại đây xem nơi này như là địa bàn chung của chúng .
Hoặc cũng có thể là hắn chưa hề xong việc , vẫn còn ở đây ! ”
Độ Hải hít một ngụm khí lạnh nói :
“ nếu là chưa hoàn thành , vậy cái gì tài nguyên mới có thể khiến một cái tu tiên giả mất nhiều thời gian như vậy đi khai thác cùng tiêu hóa ! ”
Triệu Vô Cực gật đầu nói :
“ bất kể là thứ gì , ngươi cũng cần có võ lực áp đảo mọi người mới có thể độc chiếm thứ này , chúng ta chỉ là đến tìm kiếm đan phương , không thể nào chọc tới hắn ! ”
Thiếu Vân Tự bị diệt cũng đã mấy chục năm , nếu tên kia còn ở lại đây sợ rằng cũng đã lên một cái cảnh giới cao đến Triệu Vô Cực đám người khó có thể nghĩ tới .
Sợ rằng một cái ý niệm cũng có thể diệt sát bọn hắn , bọn hắn dựa vào chính là đối phương nếu còn ở lại , cũng sẽ không thèm ra tay với mấy cái sâu kiến .
Dù sao hắn đã cho người khác tìm qua Thiếu Vân Tự một lần hẳn là đã đem thứ quan trọng đi ẩn giấu đi , không thể dễ dàng phát hiện .
Bởi vậy Triệu Vô Cực đám này sáu mươi năm công lực cũng chơi tới phàm nhân , hắn lười xuất quan cùng bọn hắn tốn thời gian .
Cũng chính vì thế Triệu Vô Cực đám người mới có thể còn sống tới hiện tại .
Triệu Vô Cực trong lòng hiểu rõ , âm thầm nhắc nhở bản thân phải nắm chắc điểm này , không cần loạn động gây nên hắn tức giận .
Triệu Vô Cực cùng Độ Hải Từ Tiểu Bạch đi ra khỏi trụ trì căn phòng , bắt đầu hướng phía cấm địa tiếp tục di chuyển , rất nhanh bọn hắn liền phải ngừng bước chân lại .
Phía trước đường đi càng ngày càng hẹp , là đi vào lòng núi tình huống , hẳn phải là cấm địa không thể nghi ngờ.
Nhưng thủ ở đây chính là một gốc yêu thụ , trên người nó mọc rất nhiều loại dây dài như là dây roi , không cẩn thận bị nó quất trúng chỉ có thể da tróc thịt bong .
Hoặc là bị nó cuốn lấy , chính là làm bữa ăn tối cho nó , bị nó dần dần rút hết sinh mệnh tinh hoa .
Triệu Vô Cực làm đội trưởng , thám thính thực lực đối phương luôn là hắn trách nhiệm , hắn nói :
“ hai ngươi chờ ở đây , ta tới trước xem sao ! ”
Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch lập tức cùng nói :
“ Cẩn thận một chút ! ”
Triệu Vô Cực gật đầu , lấy ra một cái đoản kiếm .
Hắn dùng trảo không có nghĩa là hắn không có kiếm hay vật gì khác . Triệu Phi Dương chính là luyện khí sư ,chế tạo mấy cái vũ khí đối với hắn chính là trò trẻ con , Triệu Vô Cực trong nhẫn trữ vật cũng là có mấy cái nhưng hắn trước giờ không hề dùng mà thôi .
Trảo công đối với rất nhiều trường hợp có tác dụng , nhưng đối với dây leo này gần như vô dụng .
Chỉ có thể dùng sự sắc bén của kiếm để cắt đứt đối phương mà thôi .
Triệu Vô Cực cẩn thận đi tới , hắn vô cùng tập trung bất cứ gió thổi cỏ lay gì đều có thể gây nên hắn cảnh giác .
Triệu Vô Cực đi tới gần yêu thụ , đối phương chính là luyện khí kì một tầng mà thôi , linh trí vô cùng có hạn , không thể di chuyển , chỉ cần có thể tránh né nó đòn quất roi liền an toàn .
Quả nhiên hắn vừa đi tới yêu thụ liền động , nó roi hướng Triệu Vô Cực nhanh chóng quất tới , roi cùng không khí kéo ra một đạo âm bạo khiến lòng người rét lạnh .
Triệu Vô Cực không dám đón tiếp lập tức dùng Thủy Thượng Phiêu thân pháp né tránh ra một bên .
Bép !
Một tiếng roi quất lên , cái roi này của nó đánh vào mặt đất để lại một đường roi sâu hoắm , Triệu Vô Cực cũng cảm thấy rét lạnh trong lòng .
Vừa rồi nếu hắn không may trúng phải một đòn , sợ rằng không da tróc thịt bong cũng phải bị đánh cho xương lệch vị trí , vô cùng chí mạng một roi .
Mà trên người nó roi còn là không thiếu , nó chỉ đang thăm dò Triệu Vô Cực cùng Triệu Vô Cực chơi đùa mà thôi .
Triệu Vô Cực nhanh chân hướng tới chỗ cây roi kia vừa quất xuống , yêu thụ đang muốn thu hồi roi lập tức bị Triệu Vô Cực ưng trảo nắm lấy.
Thiên cân trụy phát động , Triệu Vô Cực hãm lại tốc độ rút về của yêu thụ .
Yêu thụ ở giữa không trung ngừng một chút , nó tạm thời chưa thể thu roi về , không ngờ nhân loại này sức lực lớn như vậy, có thể cản trở nó hành động .
Triệu Vô Cực sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy , lập tức xuất kiếm .
Ánh kiếm ở giữa không trung vẽ ra một đạo trắng xóa đường kiếm , vô cùng mĩ lệ , lại thêm Triệu Vô Cực lực tay mạnh mẽ tốc độ tay nhanh vô cùng , lập tức chém mạnh vào yêu thụ cây roi .
Xoẹt !
Không chút huyền niệm , cây roi lập tức bị chặt đứt , Triệu Vô Cực một kích thành công .
Tuy vậy hắn vẫn cảm giác được ngăn cản lực từ lúc chém truyền tới , hắn là miễn cưỡng hết sức cắt đứt mà thôi , đây chỉ là cây roi , nếu là thân cây sợ rằng hắn không cách nào đâm xuyên .
Quả nhiên thụ yêu phòng thủ luôn là như vậy biến thái .
Réo rắt !
Yêu thụ từ bên trong thân cây lập tức vang lên từng tiếng réo khó nghe , thể hiện nó đang đau đớn .
Triệu Vô Cực hành động giống như chọc giận nó , lập tức trăm roi múa tung , muốn hướng Triệu Vô Cực quất tới .
Triệu Vô Cực trong lòng lạnh xuống , một cái hắn còn có tự tin né được , trăm roi cùng quất hắn chỉ có một chữ chết mà thôi .
Triệu Vô Cực không dám tiến công lại gần , nếu đối phương có cái gì tuyệt chiêu hắn lùi lại sẽ không kịp , nhưng không tiến công lại gần thì hắn cùng không cách nào có thể đối phó hết đống này roi .
Quả nhiên khó chơi , Triệu Vô Cực lập tức khó xử .
Không còn cách nào khác , hắn đành phải lùi lại . dưới chân thân pháp nhẹ nhàng phát động , Triệu Vô Cực lùi ra khỏi tầm đánh của yêu thụ .
Yêu thụ không thể di chuyển phẫn nộ đứng ở đó cành lá lắc lư , roi múa tung , trông vô cùng khiếp người .
Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch đi tới lo lắng hỏi :
“ có cách nào không ? ”
Bọn hắn cũng thấy rõ bách tiên loạn vũ là bọn hắn không có cách nào đối phó đấy , chỉ có Triệu Vô Cực may mắn mới có thể dùng thân pháp tránh né một hai , nhưng cũng không thể tránh né hết được .
Chả lẽ chuyển đi này phải dừng lại ở đây ?
Hai người sắc mặt nặng nề không vui . Mất bao nhiêu công sức mới tới được cấm địa của Thiếu Vân Tự , lại phải không công mà về sao bọn họ có thể cam lòng .
Triệu Vô Cực sắc mặt âm trầm nói :
“ cách thì đương nhiên là có , nhưng ta cũng không dám đảm bảo có thể thực hiện thành công hay không , tình huống tệ nhất chúng ta phải quay về thôi ! ”