Chương 2: Đổi chỗ
sáng hôm sau tôi vẫn đến lớp vẫn bàn cuối vẫn là ngôi Trường đó nhưng cảm giác hôm nay thật lạ tôi có một linh cảm rằng hôm nay sẽ rất tồi tệ và đúng như dự đoán thầy chủ nhiệm lớp tôi đã không chịu nổi những tiếng ồn trong lớp nữa và đã quyết định đổi chỗ, ban đầu tôi chẳng quan tâm mấy đâu vì tôi cũng ghét mà nhưng vì chính những quyết định đó đã thay đổi cuộc sống vốn bình yên của tôi.
- Ờm.. Em Trần Phạm Phương Nam em hãy xuống bàn cuối dãy kế bên chỗ ngồi cạnh cửa sổ cùng bạn Thy nhé.
Tôi lớ ngớ chưa hiểu chuyện gì thì thầy bồi thêm một câu nữa như đâm thẳng vào tim tôi
- Em là học sinh giỏi hiếm có trong lớp ngồi chung với tụi nói nhiều gây ảnh hưởng em hãy ngồi cùng bạn Thy đi
Nam nhẹ nhàng đáp -Vâng
Giọng tôi Vì chắc chuyển chỗ nên tôi hơi cọc nên mới nói với thầy rằng
- Thầy ơi em muốn ngồi một mình
- Em học kém nhất môn toán của tôi đấy điểm kiểm tra của em cùng lắm chỉ được 7đ th em ngồi cùng Nam rồi 2 đứa hãy giúp nhau tiếng bộ quyết định vậy nhé
Tôi chưa kịp nói câu tiếp theo thì cặp Nam đã bên cạnh tôi rồi. Tôi lườm Nam như cảnh cáo rằng "Đừng có đụng vào bố khôn hồn thì an phận cho đến cuối học kì đi", mọi người sẽ nghĩ tôi đang chém gió vì 1 cô bé trông vừa lùn vừa yếu như tôi thì làm được gì nhưng tôi đã học qua Boxing nên chẳng sợ cái gì chỉ sợ phiền phức thôi.
Nam bắt đầu mở lời và chào hỏi tôi
- Xin chào tên mình là Nam hân hạnh được làm quen
- Chào tên của mình là Thy
- Nghe nói cậu học dở môn Toán hả Thy
Nghe đến toán thôi là giọng tôi bắt đầu hơi cọc vì nghĩ cậu ta sẽ chế giễu tôi và sẽ khoe khoang về chính bản thân
- Tớ học Toán cũng tạm bài nào không biết cậu cứ hỏi nhé
- Được
Khác với tin đồn cậu ấy luôn mở lời và bắt chuyện với tôi mọi người sẽ nghĩ rằng tôi có phúc mà không hưởng nhưng khi ngồi với Nam một người giỏi toàn diện thì nỗi tự ti về môn học của tôi càng thêm cao. Và khi tôi đang rơi vào trong những trầm tư của bản thân thì Nam từ trong cặp lôi ra một chiếc gối nhỏ và bảo
- Từ lúc vào học mình chú ý là mỗi khi ra chơi và trong tiết cậu lúc nào cũng ngủ nên mình cho cậu 1 chiếc nè nằm sẽ đỡ tê tay hơn
- À Ờm cảm ơn nhưng sao cậu biết mình thích ngủ
- Vì mình nhìn thấy đượ'
tôi cảm ơn qua loa rồi nhìn về phía cửa sổ ngắm nhìn và đắm chìm trong dòng suy nghĩ của chính bản thân lần nữa tôi đã nghĩ rằng sau lần gặp mặt ngày hôm qua cậu ấy đã bắt đầu chú ý với tôi và tôi biết rằng sẽ có nhiều đứa con gái ganh ghét mà làm hại tôi nhưng tôi không quan tâm.
________________________________________
Góc nhìn của Nam
Lần đầu tôi gặp cô gái ấy là vào một khoảnh khắc hơi khó xử, cô ấy không cao học không giỏi nhưng ở cô ấy có một điểm gì đó đã thu hút tôi khiến tôi không thể quên ngay được. Tôi khá trầm tính và hơi chán ghét những cô gái cứ hay bắt chuyện với tôi nhưng kì lạ là khi tôi đến và muốn lấy cây Guitar ra định đàn cho cô ấy nghe nhưng ngoài dự đoán cô ấy chán ghét và lườm tôi như thể sắp ăn thịt cả tôi. Việc tôi chủ động với 1 cô gái là điều hiếm thấy nếu như là những cô gái khác thì cô ấy đã đỏ mắt rồi ở lại cạnh tôi.
Vào ngày thứ 3 thầy đã đổi chỗ tôi với cô ấy với lí do là sợ ảnh hưởng đến hành tích học tập của tôi, không hiểu sao nhưng trong người tôi lại thấy vui một cách lạ thường lúc cô ấy dơ tay muốn nói muốn ngồi một mình tôi đã thấy những ánh mắt ganh ghét của những người khác đang cắm thẳng vào người cô. Tôi sợ rằng thầy mềm lòng nên lúc cậu ấy định nói thêm điều gì nữa thì tôi đã nhanh chóng bước lại bàn và ngồi xuống như thể đây là chỗ của tôi, cô ấy lườm tôi một lần nữa nhưng tôi chỉ cười và muốn tìm hiểu về cô ấy. Cậu ấy trong suốt thời gian đó chẳng nói gì với tôi như thể đang ngồi một mình vậy nhưng tôi không muốn ngồi cạnh một cái xác không hồn nên đã bắt chuyện và hỏi cô ấy về những môn học mà cô ấy yếu, sau 5 tiết học thì tôi thấy đa phần thời gian trên lớp của cô ấy đều ngủ nên sáng hôm sau tôi đã quyết định mang một cái gối nhỏ coi như quà gặp mặt. Cô ấy chỉ cười và cảm ơn một cách qua loa rồi đi ngủ tiếp, lòng tôi thấy trống rỗng lắm tôi rất mong chờ những khoảng thời gian tiếp theo
-
- Ờm.. Em Trần Phạm Phương Nam em hãy xuống bàn cuối dãy kế bên chỗ ngồi cạnh cửa sổ cùng bạn Thy nhé.
Tôi lớ ngớ chưa hiểu chuyện gì thì thầy bồi thêm một câu nữa như đâm thẳng vào tim tôi
- Em là học sinh giỏi hiếm có trong lớp ngồi chung với tụi nói nhiều gây ảnh hưởng em hãy ngồi cùng bạn Thy đi
Nam nhẹ nhàng đáp -Vâng
Giọng tôi Vì chắc chuyển chỗ nên tôi hơi cọc nên mới nói với thầy rằng
- Thầy ơi em muốn ngồi một mình
- Em học kém nhất môn toán của tôi đấy điểm kiểm tra của em cùng lắm chỉ được 7đ th em ngồi cùng Nam rồi 2 đứa hãy giúp nhau tiếng bộ quyết định vậy nhé
Tôi chưa kịp nói câu tiếp theo thì cặp Nam đã bên cạnh tôi rồi. Tôi lườm Nam như cảnh cáo rằng "Đừng có đụng vào bố khôn hồn thì an phận cho đến cuối học kì đi", mọi người sẽ nghĩ tôi đang chém gió vì 1 cô bé trông vừa lùn vừa yếu như tôi thì làm được gì nhưng tôi đã học qua Boxing nên chẳng sợ cái gì chỉ sợ phiền phức thôi.
Nam bắt đầu mở lời và chào hỏi tôi
- Xin chào tên mình là Nam hân hạnh được làm quen
- Chào tên của mình là Thy
- Nghe nói cậu học dở môn Toán hả Thy
Nghe đến toán thôi là giọng tôi bắt đầu hơi cọc vì nghĩ cậu ta sẽ chế giễu tôi và sẽ khoe khoang về chính bản thân
- Tớ học Toán cũng tạm bài nào không biết cậu cứ hỏi nhé
- Được
Khác với tin đồn cậu ấy luôn mở lời và bắt chuyện với tôi mọi người sẽ nghĩ rằng tôi có phúc mà không hưởng nhưng khi ngồi với Nam một người giỏi toàn diện thì nỗi tự ti về môn học của tôi càng thêm cao. Và khi tôi đang rơi vào trong những trầm tư của bản thân thì Nam từ trong cặp lôi ra một chiếc gối nhỏ và bảo
- Từ lúc vào học mình chú ý là mỗi khi ra chơi và trong tiết cậu lúc nào cũng ngủ nên mình cho cậu 1 chiếc nè nằm sẽ đỡ tê tay hơn
- À Ờm cảm ơn nhưng sao cậu biết mình thích ngủ
- Vì mình nhìn thấy đượ'
tôi cảm ơn qua loa rồi nhìn về phía cửa sổ ngắm nhìn và đắm chìm trong dòng suy nghĩ của chính bản thân lần nữa tôi đã nghĩ rằng sau lần gặp mặt ngày hôm qua cậu ấy đã bắt đầu chú ý với tôi và tôi biết rằng sẽ có nhiều đứa con gái ganh ghét mà làm hại tôi nhưng tôi không quan tâm.
________________________________________
Góc nhìn của Nam
Lần đầu tôi gặp cô gái ấy là vào một khoảnh khắc hơi khó xử, cô ấy không cao học không giỏi nhưng ở cô ấy có một điểm gì đó đã thu hút tôi khiến tôi không thể quên ngay được. Tôi khá trầm tính và hơi chán ghét những cô gái cứ hay bắt chuyện với tôi nhưng kì lạ là khi tôi đến và muốn lấy cây Guitar ra định đàn cho cô ấy nghe nhưng ngoài dự đoán cô ấy chán ghét và lườm tôi như thể sắp ăn thịt cả tôi. Việc tôi chủ động với 1 cô gái là điều hiếm thấy nếu như là những cô gái khác thì cô ấy đã đỏ mắt rồi ở lại cạnh tôi.
Vào ngày thứ 3 thầy đã đổi chỗ tôi với cô ấy với lí do là sợ ảnh hưởng đến hành tích học tập của tôi, không hiểu sao nhưng trong người tôi lại thấy vui một cách lạ thường lúc cô ấy dơ tay muốn nói muốn ngồi một mình tôi đã thấy những ánh mắt ganh ghét của những người khác đang cắm thẳng vào người cô. Tôi sợ rằng thầy mềm lòng nên lúc cậu ấy định nói thêm điều gì nữa thì tôi đã nhanh chóng bước lại bàn và ngồi xuống như thể đây là chỗ của tôi, cô ấy lườm tôi một lần nữa nhưng tôi chỉ cười và muốn tìm hiểu về cô ấy. Cậu ấy trong suốt thời gian đó chẳng nói gì với tôi như thể đang ngồi một mình vậy nhưng tôi không muốn ngồi cạnh một cái xác không hồn nên đã bắt chuyện và hỏi cô ấy về những môn học mà cô ấy yếu, sau 5 tiết học thì tôi thấy đa phần thời gian trên lớp của cô ấy đều ngủ nên sáng hôm sau tôi đã quyết định mang một cái gối nhỏ coi như quà gặp mặt. Cô ấy chỉ cười và cảm ơn một cách qua loa rồi đi ngủ tiếp, lòng tôi thấy trống rỗng lắm tôi rất mong chờ những khoảng thời gian tiếp theo
-