Chương 61: Hồi 61: Mất mát
Nói động đến Dạ Lý, ánh mắt Nguyễn Thị Quý lập tức trở nên hung tợn hơn, những ngày qua bà đã chịu đựng quá nhiều rồi, suốt nhiều năm qua bà cũng chịu đựng quá đủ rồi. Không nhịn nữa, không muốn nhẫn nhịn thêm một giây phút nào nữa, bất cứ ai cũng không thể uy hiếp được người đàn bà này!
“Con tao đã chạy xa rồi, giờ ở đây chỉ có tao và bọn mày thôi…” nói đoạn, Nguyễn Thị Quý ngửa cổ lên trời cười như điên như dại khiến cho cả đám lính đều cảm thấy rùng rợn từng cơn, lại nói: “…Tao thách lũ súc sinh bọn bây dám bước tới đấy, để xem vong hồn của tao báo thù nhanh hơn hay chúng mày bắt con gái của tao nhanh hơn.”
Đám lính này đều là dân An Nam lại đi làm chó săn cho đế quốc Pháp nên khác với bọn da trắng ít tin tâm linh, bọn này hiểu rõ nhân quả nghiệp báo hơn chúng rất nhiều. Vừa nghe Nguyễn Thị Quý nói lại vừa tưởng tượng ra viễn cảnh trong đầu, dưới cơn giông này, lời hăm dọa của một người đàn bà lại trở nên thật hơn bao giờ hết.
Cứ y như nếu ngày hôm nay bọn chúng xuống tay thì oan hồn của Nguyễn Thị Quý sẽ thực sự quay trở về tìm vậy!
Một tên trong số đám lính đến bên gã cai tuần thì thầm nói nhỏ vào tai: “Hay là thôi đi, đây cũng không phải chuyện của chúng ta, chỉ là một ả đàn bà thì có đáng gì chứ?”
Gã cai tuần không phải không biết sợ nhưng quá khứ gã đã phải nhịn nhục rất nhiều trước gia đình Đốc phủ, vậy nên bây giờ có cơ hội trả thù trong tay không lẽ nào lại bỏ qua?
Gã gạt tên lính sang một bên, dứt khoát xông tới bất chấp báo ứng này có xuất hiện hay không.
“Ả ta không dám tự sát đâu, đang gạt chúng ta thôi!”
Trong giờ khắc ấy, Nguyễn Thị Quý ngước lên nhìn bầu trời lần sau cuối, từng giọt mưa rơi xuống trên gương mặt của bà, mơ hồ lại trở về dáng vẻ thiếu nữ năm xưa.
Điều duy nhất Nguyễn Thị Quý còn nuối tiếc khôn nguôi chính là đứa con gái nhỏ không biết đang an nguy thế nào. Nhưng có lẽ kiếp nạn này khó thể bước qua, nếu như còn có kiếp sau thì không nguyện làm người nữa, mà nếu lỡ còn nặng nợ trần thì cũng không muốn làm thân đàn bà nữa. Bởi lẽ sống trong cái thời này, nữ nhi hóa ra lại tầm thường đến mức có thể mặc cho người đời chà đạp.
Khổ sở nhiều năm như vậy…hôm nay…
“Rốt cuộc cũng được…giải thoát rồi…”
Trâm kề trên cổ, khoảnh khắc khi nhắm mắt không biết vì sao dường như lại được gặp gỡ người xưa.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên xé tan màn đêm tĩnh mịch, làm cho Nguyễn Thị Quý giật mình, vô thức đánh rơi chiếc trâm khi trông thấy người vừa mới đến.
Tại sao lại là người đó?…
Tại sao vẫn luôn là người đó?…
“Chúng mày được quyền chạy trước khi tao đổi ý.”
Một hai ba…rồi bốn năm sáu…mười mấy tên lính vội vã quăng gươm bỏ chạy mất dạng, mà trong số đó gã cai tuần là kẻ trước tiên chạy nhanh nhất.
Phút chốc, cả khoảng đất rộng chỉ còn lại hai người đàn bà lặng lẽ nhìn nhau.
“Xin lỗi, tôi đến trễ.” Hồng Lệ ngập ngừng vác súng trên vai bước tới.
Nguyễn Thị Quý chết lặng, những gì vừa xảy ra trước mắt khiến bà quá đỗi bất ngờ, nghi hoặc chính mình liệu có còn đang sống và người trước mặt là thật hay chỉ do ảo tưởng tạo nên.
Như ngầm hiểu suy nghĩ của đối phương, Hồng Lệ bèn nắm lấy tay bà áp lên má mình, hơi ấm từ da thịt Hồng Lệ vừa tiếp xúc với cái rét lạnh trong lòng bàn tay của Nguyễn Thị Quý đã lập tức khiến bà chợt tỉnh ra.
“Dạ Lý, Dạ Lý vẫn còn ở đâu đó ngoài kia, làm ơn cứu con tôi!!!” Nguyễn Thị Quý nghẹn ngào kêu lên, vội vươn mình định vùng lên chạy đi tìm con gái.
Bấy giờ, Hồng Lệ không còn cách nào khác ngoài ôm chặt lấy bà giữ lại, nhỏ giọng thầm thì bên tai, thanh âm trầm ấm thân thuộc cứ như là đã từng nghe qua suốt ngàn vạn sinh kiếp khiến cho lòng người không khỏi run rẩy: “Bình tĩnh lại, Dạ Lý đã an toàn rồi, bà…cũng an toàn rồi, yên tâm đi, có tôi ở đây.”
“Có tôi ở đây” một lời tưởng chừng như quá đơn giản, thậm chí có khi chỉ là tiện miệng thốt ra nhưng lại làm cho Nguyễn Thị Quý bật khóc. Biết bao nhiêu uất ức suốt ngần ấy thời gian, mạnh mẽ đối diện trước lũ man rợ kia, giờ vì một lời mà hoàn toàn sụp đổ.
Ôm Nguyễn Thị Quý trong vòng tay, dưới cơn mưa đêm dường như là bất tận, Hồng Lệ để cho bà khóc, khóc đến khi trút cạn nỗi niềm. Để người kia một lần nữa nương tựa vào mình, để mình lại thêm một lần lắng nghe tiếng lòng của đối phương.
Như những ngày xa xưa đã trót đánh mất ấy.
…
Lại nói về nhóm của Dạ Lý, lúc này ả mơ màng tỉnh dậy trong một bụi rậm, việc đầu tiên là hét toáng lên nhưng rất may thằng Thỉ đã bịt miệng ả lại kịp.
Bé ba cũng ngồi sát bên cạnh, mặt mày xanh mét thì thào: “Cô hai, cô hai là tụi con nè, đừng sợ!”
Thằng Thỉ tiếp lời: “Con buông tay ra cô đừng có la, tụi mình đang trốn mà…”
Dạ Lý gắng lấy lại bình tĩnh, gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, khi thẳng Thỉ buông tay ra thì ả mệt đến mức thở dốc từng hơi nhưng vẫn cố hỏi: “Đã có chuyện gì vậy? Sao chúng ta trốn ở đây?”
Bé ba nghe hỏi thì bèn kể: “Nãy bà bị chúng lôi đi, gấp gáp kêu tụi con đưa cô chạy, lúc đó cô ngất rồi, là anh Thỉ cõng cô chạy đó! Lúc tưởng sắp bị bắt thì có hai người xuất hiện cứu mình, đó là…đó là…”
“Đó là ai!? Nói mau! Và bây giờ má của tao ra sao rồi?” Dạ Lý cả kinh siết lấy cánh tay bé ba.
Thằng Thỉ vừa phải cố gắng gỡ ra vừa kể tiếp: “Đó là…má của con Sa và bác Hải ở xưởng xay gạo nhà mình đó cô hai…bác bảy đang ở ngoài kia đánh lạc hướng bọn chúng còn má con Sa thì chạy đi tìm bà chủ rồi...”
Tự dưng khi nghe nhắc tới Hồng Lệ đang chạy đi tìm má của mình, Dạ Lý bất giác thở phào nhẹ nhõm, nửa phần lo sợ trong ả đã được tạm thời trấn an.
Nhưng, tại sao hai người họ lại xuất hiện ở đây vào đúng lúc này?…
Trong lúc Dạ Lý đang trầm ngâm suy nghĩ thì xoẹt một tiếng, bụi rậm bị ai đó mở ra, may thay người kia chính là bác Hải ở xưởng gạo.
Bác Hải đưa cả ba ra khỏi nơi ngột ngạt đó, đúng lúc mưa cũng đã ngơi, Dạ Lý nhìn thấy trên vai bác bảy có ít nhất không dưới ba nhát chém, máu vẫn từ đó mà rỉ ra ướt đẫm cả áo.
“Vai của ông…”
“À ừm tôi không sao đâu, cô hai có bị thương chỗ nào không?”
“Tôi…không có…nhưng mà ông đang, chảy máu kìa…”
“Vết thương ngoài da, không đáng ngại. Tôi đã đuổi bọn chúng đi hết rồi, bây giờ đưa cô về với bà chủ thôi.”
Bé ba cúi đầu cảm ơn bác bảy rối rít, nó dìu tay Dạ Lý bước đi trên mé ruộng đầy bùn lầy. Có bác bảy hộ tống xem chừng con bé ba yên tâm hơn hẳn, mặt nó tươi ra, bắt đầu có lại chút huyết sắc.
“Thỉ, sao đi chậm vậy? Mau lên, chúng ta về gặp má của tao!” Dạ Lý tuy rất mệt nhưng cũng rất mừng, vừa đi vừa xoay lại nói với thằng Thỉ, cái đứa mà không biết không hay đã bị tụt lại phía sau nãy giờ.
“Thỉ, sao vậy!?”
Chợt, Dạ Lý kêu lên, ả loạng choạng chạy ngược lại chỗ nó đứng cách ả tầm khoảng mười bước chân. Thấy bộ dạng không còn chút sức lực nào của thằng Thỉ mà Dạ Lý không khỏi hồ nghi.
Dạ Lý và bé ba đỡ lấy nó, lúc này mới nhìn rõ vùng bụng của nó đã bị rạch rách một đường rất sâu, sâu đến mức cứ như là nội tạng có thể trào ra bên ngoài bất cứ lúc nào vậy.
“Thỉ ơi…mày bị sao mà không nói vậy…yên tâm đi, chúng ta thoát rồi, tao sẽ cứu mày!”
Con bé ba khóc nấc, còn Dạ Lý thì cố gắng khoác vai đỡ thằng Thỉ chạy đi nhưng do nó quá nặng nên đã kéo ả bị trì xuống.
Bác Hải chậm rãi bước tới, sau khi xem qua vết thương thì mới lắc đầu, thở dài nói rằng: “Thằng Thỉ chết rồi, xem tình trạng này hẳn nó đã bị chém trúng một khoảng thời gian rồi nhưng dựa vào ý chí mà gắng gượng đến tận giờ này. Vậy là cũng giỏi lắm rồi.”
Lời vừa thốt ra khiến cho bé ba và Dạ Lý đồng loạt chết lặng, cái gì mà dựa vào ý chí gắng gượng đến giờ này? Tại sao phải cần ý chí?
Bé ba, nó ôm lấy xác thằng Thỉ khóc oà, nói: “Anh Thỉ là cố gắng cõng cô hai và dắt con chạy, anh Thỉ bị chém trúng mà vẫn cố gắng cứu chúng ta…c..con…con tội nghiệp anh Thỉ quá…”
“Thỉ…”
Dạ Lý ngồi bệt trên bờ ruộng, bây giờ trông ả đã lấm lem đến mức khó mà nhận ra, không biết nghĩ ngợi cái gì, rồi sau đó đưa tay ra vuốt mắt thằng Thỉ.
Lại nhìn bác Hải, hỏi: “Thi thể của Thỉ phải làm sao đây?”
Bác bảy trầm mặc: “Tạm thời để ở đây đi, trước khi trời sáng tôi sẽ quay lại đưa nó đi.”
Dạ Lý nuốt lệ, khẽ gật đầu rồi dắt tay bé ba dẫn nó đi tiếp, để lại sau lưng là xác thẳng Thỉ nằm trơ trọi giữa đồng.
“Con tao đã chạy xa rồi, giờ ở đây chỉ có tao và bọn mày thôi…” nói đoạn, Nguyễn Thị Quý ngửa cổ lên trời cười như điên như dại khiến cho cả đám lính đều cảm thấy rùng rợn từng cơn, lại nói: “…Tao thách lũ súc sinh bọn bây dám bước tới đấy, để xem vong hồn của tao báo thù nhanh hơn hay chúng mày bắt con gái của tao nhanh hơn.”
Đám lính này đều là dân An Nam lại đi làm chó săn cho đế quốc Pháp nên khác với bọn da trắng ít tin tâm linh, bọn này hiểu rõ nhân quả nghiệp báo hơn chúng rất nhiều. Vừa nghe Nguyễn Thị Quý nói lại vừa tưởng tượng ra viễn cảnh trong đầu, dưới cơn giông này, lời hăm dọa của một người đàn bà lại trở nên thật hơn bao giờ hết.
Cứ y như nếu ngày hôm nay bọn chúng xuống tay thì oan hồn của Nguyễn Thị Quý sẽ thực sự quay trở về tìm vậy!
Một tên trong số đám lính đến bên gã cai tuần thì thầm nói nhỏ vào tai: “Hay là thôi đi, đây cũng không phải chuyện của chúng ta, chỉ là một ả đàn bà thì có đáng gì chứ?”
Gã cai tuần không phải không biết sợ nhưng quá khứ gã đã phải nhịn nhục rất nhiều trước gia đình Đốc phủ, vậy nên bây giờ có cơ hội trả thù trong tay không lẽ nào lại bỏ qua?
Gã gạt tên lính sang một bên, dứt khoát xông tới bất chấp báo ứng này có xuất hiện hay không.
“Ả ta không dám tự sát đâu, đang gạt chúng ta thôi!”
Trong giờ khắc ấy, Nguyễn Thị Quý ngước lên nhìn bầu trời lần sau cuối, từng giọt mưa rơi xuống trên gương mặt của bà, mơ hồ lại trở về dáng vẻ thiếu nữ năm xưa.
Điều duy nhất Nguyễn Thị Quý còn nuối tiếc khôn nguôi chính là đứa con gái nhỏ không biết đang an nguy thế nào. Nhưng có lẽ kiếp nạn này khó thể bước qua, nếu như còn có kiếp sau thì không nguyện làm người nữa, mà nếu lỡ còn nặng nợ trần thì cũng không muốn làm thân đàn bà nữa. Bởi lẽ sống trong cái thời này, nữ nhi hóa ra lại tầm thường đến mức có thể mặc cho người đời chà đạp.
Khổ sở nhiều năm như vậy…hôm nay…
“Rốt cuộc cũng được…giải thoát rồi…”
Trâm kề trên cổ, khoảnh khắc khi nhắm mắt không biết vì sao dường như lại được gặp gỡ người xưa.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên xé tan màn đêm tĩnh mịch, làm cho Nguyễn Thị Quý giật mình, vô thức đánh rơi chiếc trâm khi trông thấy người vừa mới đến.
Tại sao lại là người đó?…
Tại sao vẫn luôn là người đó?…
“Chúng mày được quyền chạy trước khi tao đổi ý.”
Một hai ba…rồi bốn năm sáu…mười mấy tên lính vội vã quăng gươm bỏ chạy mất dạng, mà trong số đó gã cai tuần là kẻ trước tiên chạy nhanh nhất.
Phút chốc, cả khoảng đất rộng chỉ còn lại hai người đàn bà lặng lẽ nhìn nhau.
“Xin lỗi, tôi đến trễ.” Hồng Lệ ngập ngừng vác súng trên vai bước tới.
Nguyễn Thị Quý chết lặng, những gì vừa xảy ra trước mắt khiến bà quá đỗi bất ngờ, nghi hoặc chính mình liệu có còn đang sống và người trước mặt là thật hay chỉ do ảo tưởng tạo nên.
Như ngầm hiểu suy nghĩ của đối phương, Hồng Lệ bèn nắm lấy tay bà áp lên má mình, hơi ấm từ da thịt Hồng Lệ vừa tiếp xúc với cái rét lạnh trong lòng bàn tay của Nguyễn Thị Quý đã lập tức khiến bà chợt tỉnh ra.
“Dạ Lý, Dạ Lý vẫn còn ở đâu đó ngoài kia, làm ơn cứu con tôi!!!” Nguyễn Thị Quý nghẹn ngào kêu lên, vội vươn mình định vùng lên chạy đi tìm con gái.
Bấy giờ, Hồng Lệ không còn cách nào khác ngoài ôm chặt lấy bà giữ lại, nhỏ giọng thầm thì bên tai, thanh âm trầm ấm thân thuộc cứ như là đã từng nghe qua suốt ngàn vạn sinh kiếp khiến cho lòng người không khỏi run rẩy: “Bình tĩnh lại, Dạ Lý đã an toàn rồi, bà…cũng an toàn rồi, yên tâm đi, có tôi ở đây.”
“Có tôi ở đây” một lời tưởng chừng như quá đơn giản, thậm chí có khi chỉ là tiện miệng thốt ra nhưng lại làm cho Nguyễn Thị Quý bật khóc. Biết bao nhiêu uất ức suốt ngần ấy thời gian, mạnh mẽ đối diện trước lũ man rợ kia, giờ vì một lời mà hoàn toàn sụp đổ.
Ôm Nguyễn Thị Quý trong vòng tay, dưới cơn mưa đêm dường như là bất tận, Hồng Lệ để cho bà khóc, khóc đến khi trút cạn nỗi niềm. Để người kia một lần nữa nương tựa vào mình, để mình lại thêm một lần lắng nghe tiếng lòng của đối phương.
Như những ngày xa xưa đã trót đánh mất ấy.
…
Lại nói về nhóm của Dạ Lý, lúc này ả mơ màng tỉnh dậy trong một bụi rậm, việc đầu tiên là hét toáng lên nhưng rất may thằng Thỉ đã bịt miệng ả lại kịp.
Bé ba cũng ngồi sát bên cạnh, mặt mày xanh mét thì thào: “Cô hai, cô hai là tụi con nè, đừng sợ!”
Thằng Thỉ tiếp lời: “Con buông tay ra cô đừng có la, tụi mình đang trốn mà…”
Dạ Lý gắng lấy lại bình tĩnh, gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, khi thẳng Thỉ buông tay ra thì ả mệt đến mức thở dốc từng hơi nhưng vẫn cố hỏi: “Đã có chuyện gì vậy? Sao chúng ta trốn ở đây?”
Bé ba nghe hỏi thì bèn kể: “Nãy bà bị chúng lôi đi, gấp gáp kêu tụi con đưa cô chạy, lúc đó cô ngất rồi, là anh Thỉ cõng cô chạy đó! Lúc tưởng sắp bị bắt thì có hai người xuất hiện cứu mình, đó là…đó là…”
“Đó là ai!? Nói mau! Và bây giờ má của tao ra sao rồi?” Dạ Lý cả kinh siết lấy cánh tay bé ba.
Thằng Thỉ vừa phải cố gắng gỡ ra vừa kể tiếp: “Đó là…má của con Sa và bác Hải ở xưởng xay gạo nhà mình đó cô hai…bác bảy đang ở ngoài kia đánh lạc hướng bọn chúng còn má con Sa thì chạy đi tìm bà chủ rồi...”
Tự dưng khi nghe nhắc tới Hồng Lệ đang chạy đi tìm má của mình, Dạ Lý bất giác thở phào nhẹ nhõm, nửa phần lo sợ trong ả đã được tạm thời trấn an.
Nhưng, tại sao hai người họ lại xuất hiện ở đây vào đúng lúc này?…
Trong lúc Dạ Lý đang trầm ngâm suy nghĩ thì xoẹt một tiếng, bụi rậm bị ai đó mở ra, may thay người kia chính là bác Hải ở xưởng gạo.
Bác Hải đưa cả ba ra khỏi nơi ngột ngạt đó, đúng lúc mưa cũng đã ngơi, Dạ Lý nhìn thấy trên vai bác bảy có ít nhất không dưới ba nhát chém, máu vẫn từ đó mà rỉ ra ướt đẫm cả áo.
“Vai của ông…”
“À ừm tôi không sao đâu, cô hai có bị thương chỗ nào không?”
“Tôi…không có…nhưng mà ông đang, chảy máu kìa…”
“Vết thương ngoài da, không đáng ngại. Tôi đã đuổi bọn chúng đi hết rồi, bây giờ đưa cô về với bà chủ thôi.”
Bé ba cúi đầu cảm ơn bác bảy rối rít, nó dìu tay Dạ Lý bước đi trên mé ruộng đầy bùn lầy. Có bác bảy hộ tống xem chừng con bé ba yên tâm hơn hẳn, mặt nó tươi ra, bắt đầu có lại chút huyết sắc.
“Thỉ, sao đi chậm vậy? Mau lên, chúng ta về gặp má của tao!” Dạ Lý tuy rất mệt nhưng cũng rất mừng, vừa đi vừa xoay lại nói với thằng Thỉ, cái đứa mà không biết không hay đã bị tụt lại phía sau nãy giờ.
“Thỉ, sao vậy!?”
Chợt, Dạ Lý kêu lên, ả loạng choạng chạy ngược lại chỗ nó đứng cách ả tầm khoảng mười bước chân. Thấy bộ dạng không còn chút sức lực nào của thằng Thỉ mà Dạ Lý không khỏi hồ nghi.
Dạ Lý và bé ba đỡ lấy nó, lúc này mới nhìn rõ vùng bụng của nó đã bị rạch rách một đường rất sâu, sâu đến mức cứ như là nội tạng có thể trào ra bên ngoài bất cứ lúc nào vậy.
“Thỉ ơi…mày bị sao mà không nói vậy…yên tâm đi, chúng ta thoát rồi, tao sẽ cứu mày!”
Con bé ba khóc nấc, còn Dạ Lý thì cố gắng khoác vai đỡ thằng Thỉ chạy đi nhưng do nó quá nặng nên đã kéo ả bị trì xuống.
Bác Hải chậm rãi bước tới, sau khi xem qua vết thương thì mới lắc đầu, thở dài nói rằng: “Thằng Thỉ chết rồi, xem tình trạng này hẳn nó đã bị chém trúng một khoảng thời gian rồi nhưng dựa vào ý chí mà gắng gượng đến tận giờ này. Vậy là cũng giỏi lắm rồi.”
Lời vừa thốt ra khiến cho bé ba và Dạ Lý đồng loạt chết lặng, cái gì mà dựa vào ý chí gắng gượng đến giờ này? Tại sao phải cần ý chí?
Bé ba, nó ôm lấy xác thằng Thỉ khóc oà, nói: “Anh Thỉ là cố gắng cõng cô hai và dắt con chạy, anh Thỉ bị chém trúng mà vẫn cố gắng cứu chúng ta…c..con…con tội nghiệp anh Thỉ quá…”
“Thỉ…”
Dạ Lý ngồi bệt trên bờ ruộng, bây giờ trông ả đã lấm lem đến mức khó mà nhận ra, không biết nghĩ ngợi cái gì, rồi sau đó đưa tay ra vuốt mắt thằng Thỉ.
Lại nhìn bác Hải, hỏi: “Thi thể của Thỉ phải làm sao đây?”
Bác bảy trầm mặc: “Tạm thời để ở đây đi, trước khi trời sáng tôi sẽ quay lại đưa nó đi.”
Dạ Lý nuốt lệ, khẽ gật đầu rồi dắt tay bé ba dẫn nó đi tiếp, để lại sau lưng là xác thẳng Thỉ nằm trơ trọi giữa đồng.