Chương 41: Nghi Vấn Không Hồi Đáp
" Chập! Tôi cũng đâu có dễ chết như vậy "
Cậu chịu thua rồi, hoàn toàn bị cô nàng bên cạnh này thu phục mất rồi, không thể đối chất được nữa. Cậu chỉ biết chẹp miệng bỏ qua, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút âu lo.
Thấy Kaishan chịu bỏ cuộc không còn giận dỗi nữa, Ellie vui vẻ ra mặt, cô lại tiếp tục công việc kiểm tra vết thương còn đang dang dở của mình. Kaishan cũng không còn né tránh nữa, cậu chỉ biết ngại ngùng nhắm mắt quay mặt đi mặc cho Ellie muốn làm gì cơ thể cậu thì làm. Nói là mặc kệ là thế, nhưng mỗi lần chiếc bông ướt đẫm nước thuốc nhấn vào vết thương, là mỗi lần cơn đau nhói truyền khắp các dây thần kinh trong cơ thể cậu, phải nghiến răng cố chịu không phát ra tiếng rên rỉ nào.
Bất chợt cậu nhớ ra, khi nãy vì nóng giận mà cứ trách mắng Ellie không ngừng, còn không cho cô bất kì cơ hội mở miệng nào làm cậu có chút áy náy. Nhân cơ hội làm nhạt nhòa đi cơn đau, cậu quyết định nói chuyện một chút, khen lấy một câu để chuộc lỗi chắc cũng ổn nhỉ.
" Phải…phải rồi, trông vậy mà…cậu cũng khá phết nhỉ, có chắc đây là lần đầu cậu làm việc không thế? "
Ellie bỗng dừng tay, cô đưa mắt nhìn Kaishan vẻ mặt trở lên nghiêm túc ngay tức thì một cách lạ thường, khiến cậu cũng phải hoang mang không biết bản thân đã nói điều gì sai sao.
" Sao thế? Có chuyện gì à? " - Cậu buột miệng hỏi, đôi mắt có chút mơ hồ khó hiểu.
Ellie nhắm đôi mắt lại hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra một hơi dài, đôi lông mày mảnh màu bạch kim nhẹ nhẹ vừa giãn ra chưa được bao lâu đã lại nhíu vào như chuyện cô sắp nói ra là chuyện gì đó tuyệt mật, hết sức nghiêm trọng. Biểu cảm này lại càng khiến Kaishan trở nên nóng ruột, cậu tò mò không biết điều Ellie sắp nói kích thích tới cỡ nào nên rất chăm chú mà nhìn cô chờ đợi. Không khí xung quanh hai người cũng đột ngột trở lên ngột ngạt.
" Phải rồi, tôi quên nói với cậu chuyện này "
" Chuyện gì " - Cậu gật gù chú ý lắng nghe.
" Thực ra hôm nay tôi chưa hoàn thành công việc được giao…"
" Cái gì cơ? " - Chưa để cô nói hết câu cậu đã kinh ngạc mà thốt lên.
" Chưa làm xong việc? Vậy sao họ không làm gì cậu? Điều này thật vô lý " - Kaishan nói thêm.
" Phải, rất vô lý đúng chứ? Tôi vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn suy đoán của mình. Nhưng có vẻ là có ai đó đã âm thầm giúp đỡ tôi "
Kaishan lại một lần nữa bị kích động, cậu tỏ ra kinh ngạc trước lời nói của Ellie, không lâu sau đó lại rơi vào suy ngẫm. Cũng như Ellie, cậu không thể hiểu được người nào ở cái chốn ghê tởm này lại ra tay giúp đỡ Ellie.
Cậu hỏi cô thử nhớ lại xem có người quen nào làm việc ở đây không, nhưng kết quả không nằm ngoài dự đoán là
" Không có một ai cả "
Vậy người đó chắc hẳn là có mục đích riêng nên mới nhắm vào Ellie, hoặc là nhắm vào Kaishan. Nhưng mục đích đó là gì, không thể là một ý nghĩ tốt đẹp được. Cả hai ngồi suy đoán một hồi lâu vẫn không tìm ra được đáp án nào hợp lí, cuối cùng phải bỏ cuộc và quyết định chờ đợi động thái tiếp theo từ kẻ bí ẩn đó. Nhỡ đâu đây chỉ là một sự trùng hợp, chẳng may giờ giấc đã quá muộn mà không thấy ai giặt đồ nên người đó mới phải làm, có lẽ đây chính là giả thuyết hợp lý nhất trong những giả thuyết được đưa ra từ nãy tới giờ rồi.
" Nếu thật sự có kẻ đã âm thầm giúp đỡ tôi hoặc là thông qua tôi để giúp đỡ cậu, vậy thì chỉ còn cách tạm thời dựa dẫm vào kẻ đó thôi "
Lời Ellie nói quả thực không thể chối bỏ được, chưa tính tới chuyện sau này sẽ ra sao nhưng chuyện tốt trước mắt này đành phải nắm lấy thôi.
Phải rồi, hôm nay quá bận bịu nên cô chưa kịp quan sát tổng thể dinh thự, nếu từ mai đã có người hỗ trợ một phần nhỏ công việc, không chừng thời gian rảnh rỗi cô có thể tìm ra được kẽ hở nào ở nơi này để thoát ra ngoài. Tuy chuyện này rất khó nhằn, nhưng thay vì ngồi đây chờ chết thì thà bản thân tự mình hành động trước, nghĩ cách sớm ngày được tự do.
Kaishan nghe vậy cũng gật gù đồng tình với suy nghĩ của Ellie. Trời cũng về khuya, trăng đã nhô lên rất cao tỏa sáng rực cả hai bên cánh rừng, cuộc đối thoại giữa hai người cũng từ đó mà kết thúc.
Kaishan sau khi được Ellie ân cần chăm sóc đã ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay. Ellie cũng thấy mệt rã rời sau một người làm lụng vất vả, cô đứng dậy nhón từng bước chân rón rén cất hộp thuốc vào góc tường, vươn vai một cái rồi đến bên cạnh Camlipha từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mọi lần cô phải trằn trọc mãi vì nền đá vừa cứng vừa lạnh và cỏ khô thô ráp cọ vào da thịt rất khó chịu, nhưng hôm nay lại khác. Có lẽ vì quá mệt mỏi mà Ellie vừa ngả mình xuống đã ngay lập tức lim dim rồi đi vào giấc ngủ say.
Cậu chịu thua rồi, hoàn toàn bị cô nàng bên cạnh này thu phục mất rồi, không thể đối chất được nữa. Cậu chỉ biết chẹp miệng bỏ qua, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút âu lo.
Thấy Kaishan chịu bỏ cuộc không còn giận dỗi nữa, Ellie vui vẻ ra mặt, cô lại tiếp tục công việc kiểm tra vết thương còn đang dang dở của mình. Kaishan cũng không còn né tránh nữa, cậu chỉ biết ngại ngùng nhắm mắt quay mặt đi mặc cho Ellie muốn làm gì cơ thể cậu thì làm. Nói là mặc kệ là thế, nhưng mỗi lần chiếc bông ướt đẫm nước thuốc nhấn vào vết thương, là mỗi lần cơn đau nhói truyền khắp các dây thần kinh trong cơ thể cậu, phải nghiến răng cố chịu không phát ra tiếng rên rỉ nào.
Bất chợt cậu nhớ ra, khi nãy vì nóng giận mà cứ trách mắng Ellie không ngừng, còn không cho cô bất kì cơ hội mở miệng nào làm cậu có chút áy náy. Nhân cơ hội làm nhạt nhòa đi cơn đau, cậu quyết định nói chuyện một chút, khen lấy một câu để chuộc lỗi chắc cũng ổn nhỉ.
" Phải…phải rồi, trông vậy mà…cậu cũng khá phết nhỉ, có chắc đây là lần đầu cậu làm việc không thế? "
Ellie bỗng dừng tay, cô đưa mắt nhìn Kaishan vẻ mặt trở lên nghiêm túc ngay tức thì một cách lạ thường, khiến cậu cũng phải hoang mang không biết bản thân đã nói điều gì sai sao.
" Sao thế? Có chuyện gì à? " - Cậu buột miệng hỏi, đôi mắt có chút mơ hồ khó hiểu.
Ellie nhắm đôi mắt lại hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra một hơi dài, đôi lông mày mảnh màu bạch kim nhẹ nhẹ vừa giãn ra chưa được bao lâu đã lại nhíu vào như chuyện cô sắp nói ra là chuyện gì đó tuyệt mật, hết sức nghiêm trọng. Biểu cảm này lại càng khiến Kaishan trở nên nóng ruột, cậu tò mò không biết điều Ellie sắp nói kích thích tới cỡ nào nên rất chăm chú mà nhìn cô chờ đợi. Không khí xung quanh hai người cũng đột ngột trở lên ngột ngạt.
" Phải rồi, tôi quên nói với cậu chuyện này "
" Chuyện gì " - Cậu gật gù chú ý lắng nghe.
" Thực ra hôm nay tôi chưa hoàn thành công việc được giao…"
" Cái gì cơ? " - Chưa để cô nói hết câu cậu đã kinh ngạc mà thốt lên.
" Chưa làm xong việc? Vậy sao họ không làm gì cậu? Điều này thật vô lý " - Kaishan nói thêm.
" Phải, rất vô lý đúng chứ? Tôi vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn suy đoán của mình. Nhưng có vẻ là có ai đó đã âm thầm giúp đỡ tôi "
Kaishan lại một lần nữa bị kích động, cậu tỏ ra kinh ngạc trước lời nói của Ellie, không lâu sau đó lại rơi vào suy ngẫm. Cũng như Ellie, cậu không thể hiểu được người nào ở cái chốn ghê tởm này lại ra tay giúp đỡ Ellie.
Cậu hỏi cô thử nhớ lại xem có người quen nào làm việc ở đây không, nhưng kết quả không nằm ngoài dự đoán là
" Không có một ai cả "
Vậy người đó chắc hẳn là có mục đích riêng nên mới nhắm vào Ellie, hoặc là nhắm vào Kaishan. Nhưng mục đích đó là gì, không thể là một ý nghĩ tốt đẹp được. Cả hai ngồi suy đoán một hồi lâu vẫn không tìm ra được đáp án nào hợp lí, cuối cùng phải bỏ cuộc và quyết định chờ đợi động thái tiếp theo từ kẻ bí ẩn đó. Nhỡ đâu đây chỉ là một sự trùng hợp, chẳng may giờ giấc đã quá muộn mà không thấy ai giặt đồ nên người đó mới phải làm, có lẽ đây chính là giả thuyết hợp lý nhất trong những giả thuyết được đưa ra từ nãy tới giờ rồi.
" Nếu thật sự có kẻ đã âm thầm giúp đỡ tôi hoặc là thông qua tôi để giúp đỡ cậu, vậy thì chỉ còn cách tạm thời dựa dẫm vào kẻ đó thôi "
Lời Ellie nói quả thực không thể chối bỏ được, chưa tính tới chuyện sau này sẽ ra sao nhưng chuyện tốt trước mắt này đành phải nắm lấy thôi.
Phải rồi, hôm nay quá bận bịu nên cô chưa kịp quan sát tổng thể dinh thự, nếu từ mai đã có người hỗ trợ một phần nhỏ công việc, không chừng thời gian rảnh rỗi cô có thể tìm ra được kẽ hở nào ở nơi này để thoát ra ngoài. Tuy chuyện này rất khó nhằn, nhưng thay vì ngồi đây chờ chết thì thà bản thân tự mình hành động trước, nghĩ cách sớm ngày được tự do.
Kaishan nghe vậy cũng gật gù đồng tình với suy nghĩ của Ellie. Trời cũng về khuya, trăng đã nhô lên rất cao tỏa sáng rực cả hai bên cánh rừng, cuộc đối thoại giữa hai người cũng từ đó mà kết thúc.
Kaishan sau khi được Ellie ân cần chăm sóc đã ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay. Ellie cũng thấy mệt rã rời sau một người làm lụng vất vả, cô đứng dậy nhón từng bước chân rón rén cất hộp thuốc vào góc tường, vươn vai một cái rồi đến bên cạnh Camlipha từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mọi lần cô phải trằn trọc mãi vì nền đá vừa cứng vừa lạnh và cỏ khô thô ráp cọ vào da thịt rất khó chịu, nhưng hôm nay lại khác. Có lẽ vì quá mệt mỏi mà Ellie vừa ngả mình xuống đã ngay lập tức lim dim rồi đi vào giấc ngủ say.