Chương 18 : Lăng Vũ Đế Quân
“Lăng Vũ đột phá rồi?”. Hai vị Phó thống lĩnh kia nghe vậy thì đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó rất nhanh thì bị hưng phấn che đậy dò hỏi lại.
“Ừm, là Đại thống lĩnh bên kia truyền đến tin tức”. Thống lĩnh gật đầu chắc chắn xác nhận. Sau đó nhưng liền có chút cảm khái. “Hắn kẹt ở Bán Đế cảnh gần ngàn năm, hôm nay đã thành công đột phá Đế Quân cảnh thì lấy hắn thiên tư sẽ có thể rất nhanh vượt qua Đế Quân cảnh ba tầng đầu, ta Nhân tộc không lâu nữa sẽ có thêm một vị Đế Quân trung kỳ!”.
Hai vị Phó thống lĩnh đều thấy trong mắt nhau vẻ kinh dị, hiển nhiên là bọn hắn đều không ngờ Lăng Vũ lại được vị Thống lĩnh này đánh giá cao như thế. Phải biết trước mắt vị Thống lĩnh này cũng mới bất quá là Đế Quân ba tầng mà thôi, khoảng cách Đế Quân bốn tầng hay là Đế Quân trung kỳ còn một đoạn khoảng cách.
“Đây là tin tức tốt!”. Không chút nào để ý hai vị Phó thống lĩnh suy nghĩ, Thống lĩnh thấp giọng nói. “Hai ngươi cũng nên chuẩn bị đi, Lăng Vũ chắc mấy chốc sẽ phá quan mà ra, đến lúc đó chúng ta sẽ đi đầu chặn đám Yêu Đế cùng Bán bộ Yêu Đế, tạo cơ hội cho Lăng Vũ”.
“Thống lĩnh, Lăng Vũ... đại nhân là muốn...”. Hai cái Phó thống lĩnh nghe vậy thì phảng phất như nghĩ đến cái gì, cả hai khuôn mặt hiện lên vẻ khiếp sợ lắp bắp.
“Hẳn là không sai!”. Thống lĩnh gật đầu. “Lăng Vũ lúc ở Bán Đế cảnh đã có thể địch nổi Đế Quân một tầng, hiện tại hắn đã trở thành chân chính Đế Quân, một bước nhảy vọt như thế hắn chiến lực e là có thể không kém ta, để hắn âm thầm đi trợ giúp chỗ nào đó quân doanh thì hoàn toàn có thể chém giết toàn bộ chỗ quân doanh đó Yêu tộc cao tầng”.
“Như vậy thì thật là có khả năng thành công!”. Hai vị Phó thống lĩnh âm thầm gật đầu, sau đó một vị càng là cười tà. “Hắc hắc, Yêu Đế ah, đã có hơn năm trăm năm chúng ta Nhân tộc chưa chém vị Yêu Đế nào”.
Ba người ngắn ngủi trò chuyện thì cũng rất nhanh lâm vào trầm mặc chờ đợi tín hiệu xuất phát.
“Đi!”. Im lặng ngắn ngủi nửa nén nhang, phảng phất như là ở trong bóng tối người kia cũng không chờ đợi được mà gấp rút lao vào chiến trường, đang im lặng chờ đợi Thống lĩnh chợt khẽ quát. Ba người cũng là theo đó hóa thành ba đạo lưu quang lướt về chỗ sâu phía sau Yêu tộc, Hung thú đại quân.
“...”. Bên dưới chiến trường hỗn loạn các tướng sĩ một chút cường giả giống như cảm nhận được cái gì mà ngẩng đầu nhìn lên thiên không, ba đạo cường hoành khí cơ cấp tốc rời đi quân doanh giống như đang cho bọn hắn phát tín hiệu.
“Rống!”. Chợt phía sau Yêu tộc đại quân vang lên tiếng gầm rú giận dữ, sau đó một khắc chính là phô thiên cái địa Đế uy bộc phát quét sạch chiến trường bên ngoài quan ải, thiên không bên trên phảng phất như có mấy tôn khổng lồ cự thú điên cuồng vung vẫy.
“Phan Lãng, ngươi muốn chết!”. Một đạo thanh âm cuồng bạo xen lẫn giận dữ gầm lên.
“Ha ha, các ngươi Yêu tộc tiến đánh ta Nhân tộc lại không muốn chết? Tiếp ta một đao”. Một tiếng cười khinh thường vang lên, sau đó cả thiên không hắc ám phảng phất như bị một thanh cự đao khổng lồ chém thành hai nửa, ẩn bên trong hắc ám tình cảnh lộ ra trước mắt bên dưới chiến trường các tướng sĩ.
Thiên không một cái cự nhân hư ảnh khổng lồ xách theo cự đao hướng về phía một cái bạch sắc cự viên chém xuống, bạch sắc cự viên một đôi cự thủ bắt lấy cự đao, phía sau cứ như vậy bị chặn lại giữ hư không không thể hạ xuống.
Cách đó không xa còn có hai người khác cùng hai cái cự thú quần đấu, bọn hắn khí tức so ra kém cự nhân cùng cự viên nhưng cũng vô cùng kinh khủng, bên dưới chiến trường chỗ quân doanh này tướng sĩ so với bọn hắn đều kém hơn rất nhiều.
Còn lại quân doanh cùng với chỗ quân doanh này không kém bao nhiêu, Thống lĩnh cùng Phó thống lĩnh cấp rất ít khi tham gia vào chiến trường nhưng lúc này lại đều động thân khiến cho Yêu tộc một phương cường giả tối đỉnh hơi chút bối rối, trong lúc nhất thời cơ bản là đều bị đánh cho có chút mộng, Nhân tộc một phương cường giả sĩ khí đại thịnh.
Bất quá cái này ưu thế cũng không kéo được bao lâu, Yêu tộc đối với Nhân tộc cường giả tọa trấn quan ải hiểu rõ vô cùng, cường giả trấn thủ song phương cơ hồ là có thực lực sàn sàn nhau, Nhân tộc một phương lúc đầu chiếm chút lợi thế nhưng càng đành thì lợi thế cũng dần biến mất, song phương chém giết kịch liệt nhưng ai đều không làm gì được nhau.
“Phan Lãng, các ngươi trốn trong quan ải còn có thể sống thêm một đoạn thời gian, hiện tại chủ động lao ra đó là tìm chết!”. Chỗ kia quân doanh, cự viên đem hư ảnh cự nhân đẩy lùi thì cũng gào thét.
“Tìm chết? Ha ha, Đại bạch viên, hôm nay chết là ngươi”. Cự nhân há miệng cười lớn, trên tay cự đao ông ông chấn động, lực lượng đáng sợ hội tụ đến làm cho người người sợ hãi.
“Muốn cùng ta lưỡng bại câu thương? Ngu xuẩn!”. Cự viên nhìn đến cự đao thì hơi lộ vẻ kiêng kị, bất quá nó cũng không có sợ hãi mà cười lạnh quát. Yêu tộc thân thể vốn so với Nhân tộc mạnh mẽ, song phương nếu như quả thực muốn đánh liều mạng chính diện thì Yêu tộc nắm sáu thành phần thắng, Phan Lãng kia muốn đối kháng chính diện thì quả thực là rất hợp với ý nghĩ của nó.
Nói thì lâu, thực tế diễn ra nhưng lại rất nhanh, vị kia Phan Lãng Đế Quân tụ lực một đao kinh khủng chém xuống thì Cự viên cũng thiêu đốt huyết mạch chi lực, quanh thân một tầng huyết vụ nổi lên đấm ra một quyền, cả hai lực lượng còn chưa chính diện va chạm đã gây nên hư không run rẩy.
“Oành!”. “Uỳnh”. “Uỳnh”. Phảng phất như là hai cái lưu tinh va vào nhau, tiếng nổ lớn cùng với sóng xung kích quét ra bốn phương tám hướng làm cho một vùng không gian vỡ nát, lấy chỗ va chạm làm trung tâm thì xung quanh mấy chục dặm cũng chỉ có hai đạo thân ảnh một lớn một nhỏ có chút chật vật bay ngược về phía sau.
“Sưu!”. Chính ở lúc này thì từ bên dưới chiến trường một đạo kim quang đột nhiên phóng lên đánh về phía Cự viên.
“Muốn chết!”. Cự viên mới cùng Phan Lãng Đế Quân liều mạng một kích tối cường nhưng cũng không để bên dưới chiến trường đám cường giả mạnh nhất là Tôn giả vào mắt, kim quang đột nhiên đánh về phía hắn kia tất nhiên là có ý đồ đánh lén, điều này không thể nghi ngờ là đã kích phát Cự viên hung tính.
Cự viên bàn tay giống như là một tấm màn lớn già thiên tế địa chụp về phía kim quang, thân là Đế Quân, nó đối với một vị Tôn giả đánh lén hoàn toàn không nhìn thẳng.
“Xuy!”. “Phốc!”. Bất quá một màn kinh người xuất hiện, kim quang kia không biết cụ thể là vật gì nhưng lực xuyên thấu dĩ nhiên là cực mạnh, Cự viên bàn tay vỗ xuống đúng là nó một đường đánh xuyên, kim quang tiếp tục đánh về phía Cự viên đầu lâu.
“Tinh thần lực Đế Quân?”. Cự viên bàn tay bị đánh xuyên vô cùng đau đớn nhưng nó lại không chút nào để tâm, ánh mắt nhìn kim quang kia thấp giọng kinh hô. Ban đầu hắn nhìn không rõ cái kia kim quang là gì nhưng khi kim quang đánh xuyên bàn tay mình, khoảng cách đủ gần thì nó thấy được đó nhưng là một thanh kim sắc trường thương, trường thương bên trên càng là bám lấy một đám cường hoành tinh thần lực.
“Hèn hạ!”. Cự viên lúc này mới tức giận gầm lên, nó lúc đầu nhìn thấy kim quang từ bên dưới chiến trường giết tới nên nghĩ đó là vị nào đó Tôn giả đánh lén, làm sao cũng không ngờ đến kim quang lại ẩn dấu huyền cơ như vậy.
“Xuy!”. Kim quang một đường vọt tới tốc độ cực nhanh, bất quá Cự viên một chụp kia có chỗ ảnh hưởng nên cuối cùng cũng không trúng được mục tiêu, Cự viên ở thời khắc mấu chốt kịp thời né lệch một chút đầu lâu, kim quang sượt qua chỉ đâm một cái lỗ lớn trên tai trái của nó, kim sắc huyết dịch lập tức như suối chảy ra.
“Bỉ ổi Nhân tộc, thân là Đế Quân lại như thế âm thầm đánh lén Bổn Đế?”. Cự viên không có chút nào để ý tự thân thương thế, ánh mắt dò xét hư không xung quanh gầm lên, thanh âm vang vọng toàn bộ chiến trường, không những là chỗ này quân doanh, mặt khác quân doanh cũng đều có chỗ nghe thấy.
“Cái gì? Nhân tộc quan ải bên trong còn có Đế Quân?”. Cự viên như vậy một tiếng thét dài ngay lập tức để cho Yêu tộc Đế Quân kinh hãi âm thầm đề phòng, Nhân tộc bên trong quan ải còn có Đế Quân cảnh cường giả nhưng Yêu tộc đồng dạng cũng có, song phương là ở trong âm thầm kiếm chế lấy nhau mà không có động thủ, hiện tại có một vị Đế Quân vô thanh vô tức âm thầm lẫn vào trong chiến trường đánh lén thì không thể không phòng.
“Hừ! Ngươi có thể cứu những kẻ khác như tự thân lại không thể rút ra”. Bên kia Cự viên thanh âm vừa dứt thì một tiếng hừ lạnh vang lên, một cái bạch y thanh niên nhìn như hai bảy hai tám tuổi lăng không xuất hiện, bàn tay khẽ vậy thì kim quang đã hóa thành một cây kim sắc trường thương rơi vào trong tay hắn.
“Ngươi là ai?”. Cự viên ánh mắt nhìn về phía bạch y thanh niên thì hai con mắt thị huyết hiện lên một tia kinh dị khẽ quát hỏi. Nó từ trên thân người này cảm nhận được nhàn nhạt Đế uy, điều này nói rõ bạch y thanh niên cũng mới đột phá Đế Quân cảnh không lâu, bất quá trước đó bạch y thanh niên này còn thể hiện ra Tinh thần lực Đế cấp, tu vi cùng Tinh thần lực song song đặt chân Đế cấp!
Bạch y thanh niên mang đến cho Cự viên cảm giác cực kỳ nguy hiểm, so với lâu năm Đế Quân như Phan Lãng đều đáng sợ hơn nhiều.
“Lăng Vũ, trước khi Yêu tộc kịp viện trợ, chúng ta hợp lực giết con súc sinh này”. Phan Lãng Đế Quân lúc này cũng xách theo đại đạo đạp không mà đến đối với Bạch y thanh niên nói. Không biết là vô tình hay cố ý mà Phan Lãng cùng Bạch y thanh niên vị trí đúng là chặn trước và sau của Cự viên.
Cự viên thấy vậy thì lập tức âm thầm đề phòng, nó thực lực vốn cũng không mạnh hơn Phan Lãng bao nhiêu, song phương chém giết sinh tử ai chết còn không biết. Lúc này nếu như Phan Lãng hợp lực với một cái tân tấn Đế Quân khiến nó kiêng kị thì tình thế của nó chắc chắn là không tốt.
“Không cần! Ta muốn lấy súc sinh này tế thương, chứng ta Đế đạo!”. Lăng Vũ hơi trầm mặc một lát thì mới lắc đầu kiên định nói.
“Cơ hội khó được, ngươi cứ như vậy cố chấp?”. Phan Lãng nghe vậy thì khẽ nhíu mày quát.
“Ngươi đi giúp mặt khác trận doanh đi, như cũ có thể chém một cái Yêu Đế! Cái này Cự viên để ta tế thương”. Lăng Vũ không có chút nào để ý, nâng lên kim sắc trường thương chỉ về phía Cự viên thản nhiên nói.
“Ngươi... Ngàn năm không đổi nết!”. Phan Lãng Đế Quân nghe vậy thì biểu hiện có chút tức giận, bất quá hắn cũng xem như hiểu rõ về Lăng Vũ, không có bao nhiêu xoắn xít đã hướng về phía bên cạnh trận doanh lao đi.
“Hôm nay giết ngươi là Lăng Vũ Đế Quân!”. Phan Lãng rời đi thì Lăng Vũ cũng huy động kim sắc trường thương đâm về phía Cự viên.
“Ha ha, ngươi cùng Phan Lãng liên thủ Bản Đế còn kinh hãi một phen, độc thân một mình ngươi thì có thể làm gì được ta?”. Cự viên kia mắt thấy Phan Lãng đúng thực là rời đi thì phá lên cười lớn quát, một đôi cự thủ vung vẩy nắm thành quyền điên cuồng oanh kích về phía Lăng Vũ.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: sttruyen.com