Chương 14
Ngu Tinh Hà không muốn bỏ lại điều gì còn đang dang dở, tiếc nuối nữa.
Quay trở lại hiện tại.
Đỗ Minh Nhật hai tay vuốt ve lưng của Ngu Tinh Hà chủ ý vỗ về.
Chắc có lẽ Đỗ Minh Nhật đã thuần thục việc này nên khiến Ngu Tinh Hà cảm thấy vô cùng thỏa mái, cơn đau cũng dịu đi không ít, giống như chú mèo nhỏ được vút ve.
Đỗ Minh Nhật vỗ về cậu, "Đừng quá đau buồn, anh còn có tôi nữa cơ mà."
Ngu Tinh Hà mím chặt môi, hai mắt sưng lên vì khóc không nhìn cậu nhóc kia.
Cậu bảo: "Tôi suy nghĩ lại rồi, chuyện gia đình của ai người đó tự xử lí. Cậu cũng lo cho bản thân mình nhiều hơn đi."
Cậu đã suy nghĩ lại rồi, bất luận là chuyện cậu cũng sẽ tự mình làm, kéo theo người khác chỉ thêm rắc rối, tự Ngu Tinh Hà sẽ có cách giải quyết riêng của mình.
Sẽ không có ai bắt bẻ cách làm của cậu cả.
Đỗ Minh Nhật lập tức lên tiếng phản bác: "Không được!"
Đỗ Minh Nhật: "Việc xảy ra từ lúc đầu đến giờ luôn kì lạ, chính ta đã công nhận điều đó. Đã nói là sẽ cùng nhau xử lí mà, mối quan hệ của hai ta đã không còn được gọi là người ngoài nữa rồi. Tôi và anh đều có trách nhiệm với đối phương!" Cậu nhóc nói với giọng kiêng định.
Ngu Tinh Hà như người câm trước lí lẽ của cậu nhóc.
Nói thêm: "Anh phải chịu trách nhiệm. Nếu không, tôi kể cho anh nghe về tai nạn của bố tôi để làm gì?"
Ngu Tinh Hà: "!"
Đỗ Minh Nhật tự quyết: "Thế đi!"
Lúc trước Ngu Tinh Hà cứ tưởng Đỗ Minh Nhật chỉ là đứa trẻ tò mò với hứng thú nhất thời xen vào gia đình cậu rồi vô tình giúp đỡ nên những lời Đỗ Minh Nhật đã nói cậu mặc đình rằng đó chỉ là đùa.
Ngu Tinh Hà cũng nhận ra bản thân đã phần nào mềm yếu trước những lời lẽ cậu cho bông đùa ấy, nhưng giờ cậu thực sự tin.
Cảm thấy có chút hạnh phúc vì bản thân không phải tự gồng mình vượt qua nữa đồng thời là sự nặng nề ở trách nhiệm.
Thân cậu đã lo chưa xong thêm thằng oắt này nữa!. Tra?g gì mà ha? ha? ?hế ﹏ TRÙMT RUYỆ?.V? ﹏
Nhưng ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định, "Thôi cũng được, có người gánh họa chung mà." Cậu nghĩ trong lòng sau đó thở dài một tiếng.
Ngu Tinh Hà đứng dậy kêu Đỗ Minh Nhật cùng cậu rời đi.
Hai người vốn định chờ mẹ cậu tỉnh dậy rồi bắt đầu điểu tra nhưng có vẻ cậu lại phải chủ động rồi.
Phải làm ngay trước khi nó xảy đến.
Lúc này, tay Ngu Tinh Hà lại bị nắm chặt, là Đỗ Minh Nhật đang giữ lấy tay cậu.
Cậu nhóc ra vẻ không đồng tình: "Tôi nể tấm thân tàn nhưng ý chí kiên cường của anh nhưng giờ phải quay về nghỉ ngơi đã. Mới 1 giờ sáng hơn mà thôi."
Cậu nhận ra toàn thân không còn sức nữa, gật đầu một cái.
1 giờ sáng và người tỉnh táo nhất lúc này chỉ có mình Đỗ Minh Nhật.
Ngu Tinh Hà trước khi rời cùng Đỗ Minh Nhật, luyến tiếc quay đầu nhìn về của phòng mẹ mình.
Trong ánh mắt là sự chờ mong nói không thành lời.
Vì cả ngày trong trạng thái mệt mỏi nên khi vừa về đến nơi Ngu Tinh Hà liền nằm phơi cá trên giường.
Rất nhanh hai đứa trẻ một lần nữa đi gặp Chu Công.
Sáng hôm sau thức giậy đã là 10 giờ sáng hơn, Ngu Tinh Hà không vội vã vì giờ cậu không có việc gì để làm nữa.
Vì trong nhà thiếu Ngu Lâm nên trước giờ vẫn luôn có rất nhiều việc phải làm, gần như toàn bộ việc nhà hiển nhiên rơi vào tay Ngu Tinh Hà.
Đó là lí do mà cậu toàn phải dậy trước cả lúc gà gáy để phụ dọn dẹp nấu nướng.
Nhưng giờ thì tốt rồi, không cần làm gì nữa, cũng không cần đến trường.
Cậu ngồi trên giường ngái ngủ, vươn vai: "Thoải mái thật!"
Ngu Tinh Hà: "!"
Khoan, Có gì đó không đúng.
Cậu vội vã vồ lấy chiếc đồng hồ, phát hiện 10 giờ rưỡi thì tỉnh cả người hai mắt lập tức trợn tròn.
Nhìn qua bên cạnh đã không thấy Đỗ Minh Nhật đâu.
Cậu thầm mắng: "Cái thằng này!" Rồi tức tốc lao ra khỏi giường.
Ngu Tinh Hà chạy thẳng một mạch xuống cầu thang.
Nhận ra trong nhà không có một bóng người, quay lưng lại thì bị tiếng động của người giúp việc dọa sợ.
Ngu Tinh Hà: "!"
Quay trở lại hiện tại.
Đỗ Minh Nhật hai tay vuốt ve lưng của Ngu Tinh Hà chủ ý vỗ về.
Chắc có lẽ Đỗ Minh Nhật đã thuần thục việc này nên khiến Ngu Tinh Hà cảm thấy vô cùng thỏa mái, cơn đau cũng dịu đi không ít, giống như chú mèo nhỏ được vút ve.
Đỗ Minh Nhật vỗ về cậu, "Đừng quá đau buồn, anh còn có tôi nữa cơ mà."
Ngu Tinh Hà mím chặt môi, hai mắt sưng lên vì khóc không nhìn cậu nhóc kia.
Cậu bảo: "Tôi suy nghĩ lại rồi, chuyện gia đình của ai người đó tự xử lí. Cậu cũng lo cho bản thân mình nhiều hơn đi."
Cậu đã suy nghĩ lại rồi, bất luận là chuyện cậu cũng sẽ tự mình làm, kéo theo người khác chỉ thêm rắc rối, tự Ngu Tinh Hà sẽ có cách giải quyết riêng của mình.
Sẽ không có ai bắt bẻ cách làm của cậu cả.
Đỗ Minh Nhật lập tức lên tiếng phản bác: "Không được!"
Đỗ Minh Nhật: "Việc xảy ra từ lúc đầu đến giờ luôn kì lạ, chính ta đã công nhận điều đó. Đã nói là sẽ cùng nhau xử lí mà, mối quan hệ của hai ta đã không còn được gọi là người ngoài nữa rồi. Tôi và anh đều có trách nhiệm với đối phương!" Cậu nhóc nói với giọng kiêng định.
Ngu Tinh Hà như người câm trước lí lẽ của cậu nhóc.
Nói thêm: "Anh phải chịu trách nhiệm. Nếu không, tôi kể cho anh nghe về tai nạn của bố tôi để làm gì?"
Ngu Tinh Hà: "!"
Đỗ Minh Nhật tự quyết: "Thế đi!"
Lúc trước Ngu Tinh Hà cứ tưởng Đỗ Minh Nhật chỉ là đứa trẻ tò mò với hứng thú nhất thời xen vào gia đình cậu rồi vô tình giúp đỡ nên những lời Đỗ Minh Nhật đã nói cậu mặc đình rằng đó chỉ là đùa.
Ngu Tinh Hà cũng nhận ra bản thân đã phần nào mềm yếu trước những lời lẽ cậu cho bông đùa ấy, nhưng giờ cậu thực sự tin.
Cảm thấy có chút hạnh phúc vì bản thân không phải tự gồng mình vượt qua nữa đồng thời là sự nặng nề ở trách nhiệm.
Thân cậu đã lo chưa xong thêm thằng oắt này nữa!. Tra?g gì mà ha? ha? ?hế ﹏ TRÙMT RUYỆ?.V? ﹏
Nhưng ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định, "Thôi cũng được, có người gánh họa chung mà." Cậu nghĩ trong lòng sau đó thở dài một tiếng.
Ngu Tinh Hà đứng dậy kêu Đỗ Minh Nhật cùng cậu rời đi.
Hai người vốn định chờ mẹ cậu tỉnh dậy rồi bắt đầu điểu tra nhưng có vẻ cậu lại phải chủ động rồi.
Phải làm ngay trước khi nó xảy đến.
Lúc này, tay Ngu Tinh Hà lại bị nắm chặt, là Đỗ Minh Nhật đang giữ lấy tay cậu.
Cậu nhóc ra vẻ không đồng tình: "Tôi nể tấm thân tàn nhưng ý chí kiên cường của anh nhưng giờ phải quay về nghỉ ngơi đã. Mới 1 giờ sáng hơn mà thôi."
Cậu nhận ra toàn thân không còn sức nữa, gật đầu một cái.
1 giờ sáng và người tỉnh táo nhất lúc này chỉ có mình Đỗ Minh Nhật.
Ngu Tinh Hà trước khi rời cùng Đỗ Minh Nhật, luyến tiếc quay đầu nhìn về của phòng mẹ mình.
Trong ánh mắt là sự chờ mong nói không thành lời.
Vì cả ngày trong trạng thái mệt mỏi nên khi vừa về đến nơi Ngu Tinh Hà liền nằm phơi cá trên giường.
Rất nhanh hai đứa trẻ một lần nữa đi gặp Chu Công.
Sáng hôm sau thức giậy đã là 10 giờ sáng hơn, Ngu Tinh Hà không vội vã vì giờ cậu không có việc gì để làm nữa.
Vì trong nhà thiếu Ngu Lâm nên trước giờ vẫn luôn có rất nhiều việc phải làm, gần như toàn bộ việc nhà hiển nhiên rơi vào tay Ngu Tinh Hà.
Đó là lí do mà cậu toàn phải dậy trước cả lúc gà gáy để phụ dọn dẹp nấu nướng.
Nhưng giờ thì tốt rồi, không cần làm gì nữa, cũng không cần đến trường.
Cậu ngồi trên giường ngái ngủ, vươn vai: "Thoải mái thật!"
Ngu Tinh Hà: "!"
Khoan, Có gì đó không đúng.
Cậu vội vã vồ lấy chiếc đồng hồ, phát hiện 10 giờ rưỡi thì tỉnh cả người hai mắt lập tức trợn tròn.
Nhìn qua bên cạnh đã không thấy Đỗ Minh Nhật đâu.
Cậu thầm mắng: "Cái thằng này!" Rồi tức tốc lao ra khỏi giường.
Ngu Tinh Hà chạy thẳng một mạch xuống cầu thang.
Nhận ra trong nhà không có một bóng người, quay lưng lại thì bị tiếng động của người giúp việc dọa sợ.
Ngu Tinh Hà: "!"