Chương 3 : Động phủ kỳ bí
Bên trong một thông đạo bằng đá to lớn có một thân ảnh đang chạy về phía trước. Thân ảnh này mặc trường bào màu trắng rách nát lỗ chỗ, trên đó còn lấm lem bùn đất và loang lỗ nhiều vết máu, trông rất dơ bẩn. Người này trông khoảng chừng 15-16 tuổi, gương mặt thanh tú như thiếu nữ mới lớn, cơ thể thoáng toát lên một luồng khí tức vương giả mà người thường không thể so sánh. Đây không ai khác chính là Phạm Minh nhưng gương mặt hắn lúc này cực kỳ ngưng trọng, hàm răng cắn chặt cố sức chạy về phía trước. Phía sau cách hắn không xa chính là một đầu cự xà màu đỏ to lớn đang hung hăng đuổi theo.
Phạm Minh liền cười khổ một cái, chuyện này xảy ra khiến hắn cũng vô cùng bất đắc dĩ. Số là sau khi đi vào động khẩu, Phạm Minh men theo thông đạo bằng đá khoảng nửa canh giờ thì liền được dẫn tới một đại điện rộng lớn, ngoài thông đạo hắn đi ra thì xung quanh còn có nhiều thông đạo khác. Bên trong đại điện chất đầy châu báu, đan dược cùng nhiều loại công pháp khác nhau, những tưởng có thể phát tài thì gặp ngay đầu cự xà này đang bên trong. Phạm Minh lúc đó còn định lấy ba bốn khỏa đan dược cùng vài bộ công pháp thì bị con cự xà phát hiện rồi lùa chạy vào một thông đạo nào đó.
- Sao số mình xui thế này...
Trong lòng của hắn vừa chửi thầm tên nào làm ra cái thông đạo quỷ quái này vừa nghĩ cách thoát ra khỏi tình trạng hiện tại. Con cự xà càng lúc càng đuổi tới nhanh hơn, mà hắn lại bắt đầu cảm thấy kiệt sức. Hiện tại Phạm Minh chỉ biết dùng toàn lực cố gắng chạy thoát con cự xà, bàn chân bắt đầu truyền tới từng cơn đau nhức, tính ra hắn đã chạy được hai canh giờ rồi.
- Không ổn!
Bỗng dưng sắc mặt của Phạm Minh trở nên âm trầm, phía trước hắn lúc này xuất hiện một bức tường khắc đầy hoa văn kỳ lạ vô hình tỏa ra khí tức thê lương khiến người khác cảm thấy sởn gai óc. Thân hình Phạm Minh dừng lại phía trước bức tường, gương mặt của hắn lúc này co quắp, mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả y phục.
Xì xì
Âm thanh trầm thấp vang lên khiến Phạm Minh cảm giác như tiếng của tử thần đến để câu hồn hắn. Lúc này đầu cự xà đã đuổi tới, tốc độ của nó chậm dần chậm dần rồi sau đó dừng lại trước mặt Phạm Minh. Cái lưỡi của nó liên tục đánh ra rút vào, ánh mắt như đang châm chọc nhìn Phạm Minh mang theo tiếu ý. Lân phiến màu đỏ trên thân đầu cự xà bỗng chốc tỏa ra một cỗ nhiệt lượng nóng bỏng làm không khí xung quanh vặn vẹo.
Lúc này trống ngực của Phạm Minh đánh liên hồi, cơ thể hắn dần dần lùi về phía sau nhằm kéo dài khoảng cách với đầu cự xà này, nhưng dù vậy trong lòng của hắn cũng rõ rằng căn bản hắn không còn cơ hội nào nữa, hắn đã bị dồn vào đường cùng. Mà lúc này đầu cự xà cũng từ từ tiến lại gần hắn, cái lưỡi đánh ra đánh vào liên tục, ánh mắt không ngừng thèm thuồng nhìn vào Phạm Minh. Cứ như thế Phạm Minh lùi về phía sau cho đến khi lưng cảm giác được sự lạnh lẽo của bức tường phía sau.
- Phải liều thôi.
Nghĩ thầm trong lòng, Phạm Minh liền lấy hết dũng khí lao thẳng về phía trước, nhưng lúc này cơ thể của hắn không thể nhúc nhích được, bức tường giống như có một lực hút khóa chặt cơ thể hắn lại. Cùng lúc đó hoa văn trên bức tường bỗng dưng phát ra lưu quang chói mắt, những ký tự kỳ lạ lưu chuyển xung quanh càng lúc càng nhanh, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ nhìn thấy được từng vệt sáng như sợi chỉ lưu chuyển trên bức tường. Sau đó trong mấy chốc từng hàng chữ xếp thành một ấn ký kỳ lạ lấy Phạm Minh làm trung tâm, ánh sáng lập lòe tỏa ra khí tức bàng bạc ba động trong không gian.
Grào!!!
Thấy biến chuyển kinh động như vậy, đầu cự xà lập tức cảm nhận được có chuyện không ổn, nó liền hung hăng lao thẳng về hướng Phạm Minh, lân phiến tỏa ra một luồng hỏa diễm kinh người bao bọc lấy nó. Phạm Minh lúc này tim như ngừng đập, nhịp thở bị luồng khí tức của đầu cự xà đè nén không thể thở được, ánh mắt hắn cực kỳ ngưng trọng cùng hoảng sợ.
- Tiểu tử ngươi có thể chạy được tới đây cũng tốt lắm, xem như ta và ngươi cũng có duyên với nhau. Ta sẽ cứu ngươi một mạng.
Một thanh âm già nua vang vọng cả không gian, thanh âm tuy nhẹ nhàng nhưng lại chứa sức mạnh có thể chấn nhiếp vạn vật. Khi thanh âm ấy vừa dứt thì lưu quang của ấn ký trên bức tường bạo phát mạnh mẽ, xung lực lan tràn trong không gian. Xung lực này lan đến đâu không gian bỗng chốc vặn vẹo gấp khúc, mà mỗi vùng không gian nó đi qua màu sắc vạn vật đều biến mất hóa thành đen xám. Đầu cự xà đang gào thét lao về phía hắn cũng từ từ chậm lại rồi dừng hẳn, ngọn lửa xung quanh thân hình nó cũng dừng lưu động, cảm tưởng như thời gian xung quanh đều bị một sức mạnh vô hình làm ngưng đọng lại, chính Phạm Minh cũng cảm thấy cơ thể mình cũng chịu một áp lực không nhỏ đè lên. Lúc này bỗng dừng từ bức tường mọc ra những bàn tay đen đúa như đến từ địa ngục, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến hắn cảm thấy khó chịu. Từng cái tay đen đúa bắt đầu kéo hắn chìm vào bức tường, lúc này cơ thể hắn như mắc kẹt dưới đống cát lún từ từ đi vào bên trong bức tường.
- Ư! ư!
Phạm Minh cố dãy dụa thoát khỏi những bàn tay ghê tởm đó nhưng lực bất tòng tâm, cảm tưởng như có một cỗ sức mạnh khống chế tứ chi của hắn khiến hắn dù cố gắng dãy ra cách mấy cũng không thể nào làm được.
- Bình tĩnh đi! Ta không làm gì ngươi đâu!
Ầm!
Giọng nói vừa dứt liền có một cỗ hấp lực hút hắn vào bên trong bức tường, cỗ hấp lực này cực kỳ mạnh mẽ, cảm giác như bị rơi xuống vách núi ngàn trượng vậy. Khi hắn vừa bị hút vào trong, thì trong sát na mọi thứ xung quanh đều trở về bình thường, đầu cự xà đang lao tới hung hăng đập đầu vào bức tường trước mặt, ánh mắt của nó lộ nên vẻ hoảng loạn liền quay đầu bỏ chạy.
Phạm Minh lúc này bị hút vào trong khoảng không vô định, tốc độ nhanh đến không tưởng, cảm giác như rơi xuống một vách núi cao vạn trượng, gió cắt vào mặt hắn đau rát. Rơi một khoảng thời gian trôi qua không biết là bao lâu, không gian tối đen xung quanh bỗng dưng gấp khúc một cái, cơ thể Phạm Minh thoát ra khỏi một cái hố màu đen hung hăng đập vào một bức tường khiến nó nứt nẻ. Cái hố này như một thông đạo kỳ dị đen ngòm, năng lượng của nó tỏa ra khiến không gian vặn vẹo vô cùng quỷ dị. Xung lực ba động vài cái, cái hố đó từ từ khép lại không còn tung tích nào nữa.
- Đây là đâu...
Sau cú va chạm như trời giáng đó, lúc này Phạm Minh mới tỉnh táo trở lại, hắn nhận ra hiện tại hắn đang ở trong một gian mật thất vô cùng u ám, tơ nhện giăng kín cả căn phòng tạo nên cho người ta cảm giác cực kỳ thê lương. Hít sâu một cái, Phạm Minh liền đi đến giữa gian phòng tỉ mỉ quan sát mọi vật xung quanh. Trong lòng hắn lúc này rất băn khoăn và hỗn loạn, mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến hắn chưa thể tin vào mắt mình được.
- Chơi trong mộ địa của ta vui không tiểu tử?
Âm thanh già nua lại vang lên:
- May cho ngươi là ta phát hiện kịp thời, nếu không ngươi đã trở thành bữa ăn cho đầu Xích Hỏa Yêu Xà mà ta nuôi rồi.
Phạm Minh nghe đến đây liền vội vã thi lễ, hắn không thể nào lơ là được, từ việc người này xuất thủ cứu mình dễ như trở bàn tay, cùng khối tài sản trong đại điện lúc trước thì có thể thấy người này tuyệt đối là cường giả.
- Đa tạ tiền bối cứu giúp.
- Không cần đa lễ
Khi Phạm Minh định quỳ xuống hành lễ thì như có một lực lượng vô hình đẩy hắn đứng thẳng dậy. Cùng lúc đó không gian sáng bừng lên, nhưng cây đuốc bên trong gian phòng bỗng dưng cháy bập bùng dữ dội. Lúc này Phạm Minh mới nhìn rõ được mọi thứ xung quanh, gian mật thất được dát vàng cực kỳ sáng bóng, trên tường còn đính vài loại đá quý lắp lánh khắp không gian, có thể nói chủ sở hữu của gian mật thất này là một đại gia giàu có a.
Sau khi dò xét mọi thứ xung quanh kỹ lưỡng, Phạm Minh liền nhìn về hướng đối diện, đây cũng là hướng thanh âm già nua ấy phát ra. Hắn cực kỳ ngạc nhiên vì thứ hắn nhìn thấy chỉ là một bộ xương khô phát ra lưu quang nhàn nhạc, mà bộ xương này có chút không giống với nhân loại bình thường.
- Thân xác yêu thú?!
Phạm Minh bất giác không kiềm chế được mà hô lên
- Đúng như vậy! Ta cũng là yêu thú, không những thế ta cũng giống như ngươi, còn là yêu thú lai tạp.
Bỗng dưng âm thanh gia nua ấy lại vang lên, thân hình bộ xương khô chợt lóe bỗng chốc trong nháy mắt xuất hiện trước người Phạm Minh. Phạm Minh lúc này quá bất ngờ, thân hình của hắn lùi lại vài bước sau đó ngã xuống. Đây là lần đầu tiên hắn thấy xác sống ngoài đời thật a.
- Ngươi không cần hoảng sợ như vậy, đây cũng chỉ là một đạo tàn hồn của ta mà thôi. Ta đã ở đây từ lâu lắm rồi, những tưởng không ai có thể phát hiện ra nơi này mà tới đây, nếu bắt ta đợi thêm vài trăm năm nữa thì sợ rằng đạo tàn hồn này sẽ không chịu nổi mà tan biến.
Dừng lại một chút, bộ xương khô khẽ nhìn vào Phạm Minh đang ngỡ ngàng phía dưới rồi nói tiếp:
- Tiểu tử! Ngươi có muốn sau này có thể trở thành cường giả cao cao tại thượng không?
Nghe được đến đây, trong lòng Phạm Minh đầy ắp băn khoăn suy nghĩ, nếu trở thành cường giả thì không ai lại không muốn, đối với hắn chuyện trở thành cường giả ngay cả trong mơ cũng không gặp được, nhưng lỡ như người này muốn lợi dụng thì xem như cuộc đời hắn có phải là tiêu tùng rồi không, đến cả người này là ai hắn còn không biết a.
Như đọc được suy nghĩ trong đầu hắn, âm thanh già nua lại vang lên:
- Nếu ta muốn giết người thì cũng không hao công phí sức mà kéo ngươi tới đây. Nói cho ngươi biết, đối với ta ngươi cũng chỉ là con kiến hôi thôi. Bây giờ trả lời câu hỏi của ta, ngươi có muốn trở thành cường giả hay không?
Nói rồi xung quanh bộ xương khô tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo khiến nhiệt độ cả gian mật thất bỗng dưng giảm xuống, những ngọn lửa đỏ hồng trong gian phòng hóa thành màu xanh lam đồng thời tỏa ra hàn khí như đến từ nơi cửu u địa ngục. Phạm Minh lúc này cảm giác có một áp lực vô hình đè nặng lên cơ thể khiến hắn không thể nhúc nhích, áp lực này đáng sợ hơn tất cả mọi loại áp lực trước giờ hắn đã gặp, cảm giác như đang đối diện với Ác Ma vậy.
- Tiểu tử rất muốn...
Lúc này không còn cách nào khác, Phạm Minh đành phải thành thật với vị cường giả này, nếu không chỉ sợ một cái búng tay của người này hắn cũng tan xác, dường như mọi suy nghĩ của hắn đều bị người này nắm thóp.
- Tốt lắm. Ha ha ha! Tiểu tử ngươi bái ta làm sư phụ, nếu ngươi đủ thông minh thì sau này ta dám cam đoan ngươi sẽ trở thành cường giả đứng trên cao mà nhìn xuống.
Vừa nói dứt câu, luồng khí tức lạnh lẽo kia bỗng dưng biến mất, mọi vật trong gian mật thất trở về như cũ, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Còn Phạm Minh lúc này đang phủ phục dưới đất, đối với vị cường giả trước mặt hắn không dám sơ xuất, nếu đã được vị cường giả như vậy coi trọng chính là phúc phần của hắn, người ta nói "thức thời là trang tuấn kiệt" cơ hội đã đến trong tầm tay thế này mà hắn không nắm được thì coi như hắn là một đứa ngu độn.
- Đồ nhi bái kiến sư phụ!
Phạm Minh đắn đo một lát liền dập đầu lia lịa xuống mặt đất thiếu điều muốn làm nó nứt ra làm hai. Hắn thành tâm đến nổi làm vị cường giả kia cũng phải ngoài ý muốn, từ trước đến nay ông chưa bao giờ thấy người nào như vậy, xem ra tên này rất biết nắm bắt cơ hội, sau này tương lai rộng mở a. Mặc khác nãy giờ ông cũng âm thầm dò xét tâm trí của Phạm Minh nên biết rằng tên tiểu tử này không hề nói dối, quả thật thành tâm bái ông làm sư phụ.
- Được rồi, đồ nhi ngoan. Nếu con đã trở thành đệ tử của ta thì ta cũng không ngại nói ra danh hào của mình. Tên thật của ta là Lạc Anh, thời ta còn tung hoành ngang dọc mấy lão gia hỏa kia đều gọi ta là Hỗn Nguyên Yêu Tôn.
- Hỗn Nguyên Yêu Tôn sao...