Chương 5 : Lại gặp Xích Hỏa Yêu Xà
Ngắm nhìn chiếc nhẫn trữ vật hồi lâu, Phạm Minh không biết làm thế nào mới có thể mở chiếc nhẫn này ra. Điều quan trọng nhất lúc này chính là thoát ra khỏi mô địa này, đồng thời phải nghĩ cách vượt qua con Hỏa Mãng Yêu Xà đang trấn thủ ở giữa đại điện. Phải biết nó chỉ là một con hung thú, mà hung thú khác với yêu thú chỗ nào? Đó là không có trí tuệ, chỉ biết giết chóc theo bản năng. Hít sâu một hơi lấy lại tinh thần Phạm Minh liền tự nói thầm với bản thân:
- Phải dùng mọi cách bảo trì mạng sống thoát ra khỏi đây thì mới có thể bước trên con đường Đại Đạo sau này, được vậy mới có thể báo thù cho ngươi...
Tự vỗ vào ngực một cái, Phạm Minh liền tìm kiếm xung quanh mật thất xem có cơ quan hoặc mật đạo nào có thể đưa hắn thoát khỏi đây hay không. Trong bóng tối không một chút ánh sáng, Phạm Minh cắm cúi tìm kiếm mọi ngóc ngách của căn phòng, cũng nhờ bản thể là Yêu Thú cho nên mới có thể nhìn thấy mọi vật rõ ràng, nếu không đến cả cụ tổ của hắn cũng không thể tìm kiếm được trong môi trường thiếu ánh sáng như thế này. Thời gian qua một bữa cơm, cuối cùng Phạm Minh cũng có thể tìm được cơ quan để mở ra cánh cửa của mật thất.
- Sư phụ trước khi đi ít ra cũng phải nói cho đệ tử biết chứ, tý nữa chơi hỏng đồ đệ rồi.
Số là trước đó hắn tìm được vài cái nút kỳ lạ trên những bức tường, hắn liền bấm tất cả các nút, nào ngờ đó là bẫy mà sư phụ hắn cài sẵn, nào là tên nào là gươm giáo liền tù tì phóng tới hắn, né tránh hồi lâu mới có thể thoát được nhưng đến phút cuối ngay lúc hắn ngồi xuống nghỉ mệt thì lại có thêm vài thanh đại phủ bổ từ trên xuống giữa hai chân hắn, suýt nữa thì thằng em nhỏ bé của hắn bị chẻ ra làm hai. Lại thêm một lúc lâu Phạm Minh mới tìm ra cái nút điều khiển cơ quan của cánh cửa mật thất nằm dưới bồ đoàn của sư phụ hắn, không những thế hắn còn tìm được một cái túi trữ vật cũng bị phong ấn kỹ càng cùng một tấm bản đồ của mộ địa này.
Thu thập một lát, Phạm Minh liền theo bản đồ sư phụ để lại mà ra khỏi mật thất, hắn không ngờ mộ địa này lại rộng lớn đến như vậy. Loanh quanh nửa ngày Phạm Minh vẫn không tìm được đường để ra khỏi mộ địa mà dường như còn đi qua đi lại một chỗ duy nhất. Trước đó, vì sợ bị lạc cho nên hắn cũng đánh dấu lại lộ trình của mình cho nên việc phát hiện bản thân đi về chỗ cũ cũng không có gì là.
- Nơi này thật quái dị, chẳng lẽ mình vô tình lạc vào ảo cảnh nào hay sao?
Phạm Minh cúi đầu suy nghĩ, đôi tay trắng nõn mân mê cái cằm nhỏ nhắn, ánh mắt hắn lúc này cực kỳ âm trầm. Theo hắn biết trong thế giới này ngoài công pháp tu đạo, công pháp chiến đấu, luyện phù chú, luyện đan, thì còn có cả khôi lỗi cùng trận pháp, mà trong đó trận pháp là thứ đáng sợ nhất, nếu có một trận pháp hộ sơn uy lực thì có thể trực tiếp đưa một môn phái nhị lưu bước được một bước vào hàng ngũ các môn phái nhất lưu, điều thua thiệt duy nhất chính là nội tình ngàn năm không thể sánh bằng mấy môn phái nhất lưu mà thôi. Điều này chứng tỏ trận pháp là một thứ đáng sợ, nếu không tinh thông thì khó có thể thoát ra được.
Do đó tình hình của Phạm Minh lúc này nếu đúng là rơi vào một cái ảo trận mà sư phụ để lại thì coi như là tiêu đời. Suy nghĩ hồi lâu hắn quyết định dựa vào vận khí của mình, tiếp tục đi. Độ một tuần trà, hắn đã đi tới được đại điện ban đầu mà hắn gặp đầu Xích Hỏa Yêu Xà.
- Ực
Nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt hắn trở nên nghiêm trọng, cẩn thận nấp vào cái cột to lớn rồi nhìn về hướng trung tâm của đại điện. Lúc này đầu Xích Hỏa Yêu Xà vẫn ở đó, nằm cuộn tròn ve vẫy cái đuôi chứa đầy hỏa diễm, mà mỗi lần vẫy của nó tuy nhẹ nhàng nhưng bất giác khiến cho năng lượng trong không gian dao động mạnh mẽ. Hiện tại theo bản đồ, cánh cửa thoát ra mộ địa chính là nằm phía sau đầu Yêu Xà, có nghĩa Phạm Minh phải vượt qua được đầu Yêu Xà to lớn này thì mới có thể thoát ra ngoài được. Hắn cũng đã muốn đi men theo những chiếc cột to lớn để vòng qua đầu Yêu Xà này nhưng có lẽ không được bởi vì dọc hành lang bao quanh đại điện đều có rất nhiều cạm bẫy, trận pháp căn bản không thể vượt qua được, chỉ còn cách tiến thẳng đối đầu với đầu đại xà đáng sợ này thôi.
- Liều vậy...
Phạm Minh đợi đầu Xích Hỏa Yêu Xà ngủ say mới trực tiếp rón rén đi lên. Cái đuôi của nó vẫn đang vẫy qua vẫy lại trong không gian, Phạm Minh càng tới gần thì khí tức của nó càng ảnh hưởng tới hắn, khí tức này vô cùng nóng, bất giác như đốt cháy mọi thứ xung quanh. Còn vài bước nữa Phạm Minh đã có thể vượt qua đầu Yêu Xà này thì bỗng dưng một vật xé gió lao tới hắn.
Xoẹt! Bùm!
Cơ thể Phạm Minh bị đánh bay vào bức tường đá cũ kỹ khiến nó nứt vỡ, lúc này hắn cảm thấy xương cốt của mình có phần nứt nẻ, lục phủ ngũ tạng bị chấn động muốn vỡ nát. Lồm cồm đứng dậy, Phạm Minh liền nhìn về cái thứ vừa công kích hắn. Con ngươi hắn co rút, trước mặt hắn lúc này đầu Xích Hỏa Yêu Xà đang lắc lư cái đầu, ánh mắt tràn đầy tiếu ý lắc lư cái đuôi to lớn tràn ngập hỏa diễm, nhìn nó như muốn cười cợt Phạm Minh vậy. Đầu đại mãng từ từ chậm chạp bò về hướng của hắn, Phạm Minh lúc này cố gắng cử động nhưng lực bất tòng tâm, một khối đá to lớn đè vào lưng hắn khiến hắn không cách nào ngồi dậy được, chỉ có thể đưa mắt nhìn con rắn to lớn từ từ tiến lại gần. Trong phút chốc hắn cảm thấy cái chết của mình đang đến gần, nên nhắm mắt đón chờ nó.
- Vậy ra ngươi chính là truyền nhân của lão đại trùng đó à?
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy yêu mị của nữ nhân bỗng vang vọng trong không gian. Phạm Minh mở to mắt kinh ngạc nhìn thân ảnh yêu mị trước mắt, lúc này con đại xà đã hóa thành một nữ nhân tràn ngập vẻ yêu mị. Da nàng trắng muốt mịn màng, mái tóc đỏ như máu chảy dài xuống bộ ngực đầy đặn đang vểnh cao đầy vẻ khiêu khích, gương măt nàng thoát tục mang đầy vẻ thành thục, đôi mắt to tròn đỏ rực như lửa cháy, dường như nó có thể thiêu đốt trái tim của bất cứ gã nam nhân nào nhìn phải. Nàng mặc một bộ y phục màu đỏ ôm sát từng đường cong trên cơ thể, tuy kín mà hở khiến người khác vô cùng rạo rực.
- Ta...
- Im lặng, ta cho ngươi nói chưa? Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi. Hiện giờ ngươi chưa đủ bản lĩnh để ra ngoài đâu.
Phạm Minh đang ấp úng thì bị một cước của phụ nhân đó đạp thẳng vào mặt khiến hắn bất tỉnh. Sau đó, nàng một tay nắm thắt lưng Phạm Minh nhấc lên nhẹ nhàng như nhấc một món đồ cỏn con, nhanh như cắt đi vào một thông đạo khác. Thông đạo dẫn đến một tòa tiểu viện, xung quanh nó được bao bọc bởi dược viên rộng lớn với nhiều dược thảo hiếm có trên đời, nếu để ý kỹ sẽ nghe thoang thoảng mùi hương từ dược thảo dịu nhẹ làm linh hồn trở nên thanh khiết. Đạp mạnh cánh cửa nàng nhẹ nhàng kéo hắn tiến vào bên trong, sau khi quăng Phạm Minh lên chiếc giường làm bằng loại ngọc thạch kỳ lạ, thu thập một chút nàng lại lặng lẽ đi ra khỏi tiểu viện nhẹ nhàng đóng cửa lại. Khẽ thở dài một cái, ánh mắt nàng nhìn thẫn thờ xa xăm dường như đang suy tư về một điều gì đó.
- Cuối cùng thì ngươi cũng tìm được truyền nhân rồi lão đại trùng, ta sẽ hảo hảo chiếu cố hắn để báo đáp ân tình năm xưa của ngươi - Ngừng một lát, phụ nhân nở một nụ cười khuynh thành rồi nói - Tên tiểu tử đó có vẻ cũng thú vị đó.
Nói rồi nháy một cái, thân ảnh của phụ nhân biến mất tại chỗ như tan vào hư không. Để lại xung quanh bầu không khí an tĩnh.
...................................
Tại một địa phương khác có năm ngọn núi cao vạn trượng xếp thành nhìn vòng cung như một bàn tay đang giương trảo tạo thành một dãy quần sơn bao bọc xung quanh, quanh năm luôn được mây mù bao phủ, chỉ vọn vẹn thấy năm đỉnh chủ sơn của dãy quần sơn này đâm thẳng lên trời cao. Đáng nói hơn trên đỉnh của năm ngọn núi ấy lập lòe có nhiều thần văn kỳ lạ, tỏa ra khí thế bàng bạc khiến người ta nhìn thấy tim liền loạn lên từng nhịp. Người đời thường gọi địa phương này là Ngũ Chỉ Quần Sơn, đồng thời nơi đây cũng chính là đại bản doanh của một trong năm giáo phái lừng danh nhất Yêu Tộc - Cương Kiếm Tông.
Đi xuyên qua đám mây mù dày đặc che phủ phía trước dãy quần sơn, không gian liền hoàn toàn biến đổi, bên trong chính là tầng tầng lớp lớp dãy kiến trúc nguy nga tráng lệ chảy dài vô cùng tận, xa xa có tiếng phượng minh, lại có tiên hạc vờn quanh, thoạt nhìn như chốn tiên cảnh. Nơi trung tâm của dãy kiến trúc nguy nga ấy, là một ngọn núi khác, trên đỉnh núi có cắm chi chít vô số thanh đại kiếm, trường kiếm vô hình chung tỏa ra khí thế băng lãnh vô cùng sắc bén. Tựa vào ngọn núi ấy lại là một đại điện to lớn mang khí thế khủng bố chấn nhiếp vạn vật.
Bên trong đại điện lúc này là những cao tầng của Cương Kiếm Tông, dường như họ đang tranh cãi một điều gì đó vô cùng gay gắt.
- Chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này được, kho tàng của Hỗn Nguyên Yêu Tôn đâu phải là chuyện tầm thường! - Một lão hủ râu tóc bạc phơ quát đến nỗi nước bọt bay tứ tung.
- Tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, Diêu Dật Trưởng Lão có phải là quá tin vào lời đồn của giang hồ rồi không? - Phản bác lại Diêu Dật Trưởng Lão là một lão đầu cơ bắp cuồng cuộng, khí lực tràn trề, râu hùm mày ngài.
- Ta ủng hộ Diêu Dật lão tử! Nếu cứ dây dưa với mấy lão già bảo thủ các ngươi thì bốn tông phái kia nẫng tay trên chúng ta rồi còn gì? - Lại một đại hán trung niên vô ghế đứng dậy mắng.
- Ngươi....
...
Cứ thế âm thanh cãi nhau của mấy vị trưởng lão càng lúc càng dữ dội, hiện tại chỉ thiếu điều bọn họ giương gươm múa giáo ra đâm nhau thôi. Tông chủ Cương Kiếm Tông lúc này luôn ngồi trầm tư đằng sau tấm rèm trúc to lớn bây giờ mới có động tác.
- Các ngươi có thôi đi không? Cứ như vậy còn ra thể thống gì nữa!
Quát to một tiếng, Tông chủ Cương Kiếm Tông gõ nhẹ thanh đại kiếm đang cầm trên tay xuống nền đại điện khiến nó rung lắc, đồng thời tỏa ra linh lực bàng bạc chấn nhiếp các vị trưởng lão đang nhao nhao bên dưới. Âm thanh trong đại điện ngay sau đó bỗng dưng ngưng bặt, chỉ còn tiếng kiếm minh vang vọng không gian. Các trưởng lão mặt cắt không còn một giọt máu đứng như trời trồng không dám nhúc nhích một li vì bọn hắn biết tính cách của Tông chủ luôn luôn lạnh lùng và tàn nhẫn, ngoài ra còn là loại người tâm ngoan thủ lạc không ngại ra tay với bất cứ ai nếu có quyền lợi, nói chung hắn là loại người vừa ngoan độc âm hiểm vừa võ nghệ cao cường, trên đại lục này cũng không có mấy người có thể so bì được với hắn.
- Hiện tại cần tăng cường thông tin tình báo ở các môn phái khác, đồng thời phong tỏa toàn bộ thông tin nơi hạ lạc của Kho tàng để câu thời gian của bọn hắn, dù sao nơi hạ lạc cũng thuộc trên lãnh thổ của chúng ta. Ngoài ra, cho người chặn hết mọi lối ra vào của nơi đó. Đợi khi chuẩn bị kỹ càng, tới đó cũng không muộn. Bây giờ thì các ngươi lo chuẩn bị đi. Tầm nửa năm nữa đúng lúc Thủy Nguyệt Long Linh Trận của Kho tàng bị suy yếu lần nữa, chúng ta phải nắm bắt cơ hội.
Tất cả trưởng lão nghe vậy cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng ra khỏi đại điện rồi lăng không bay đi. Chỉ còn một mình Tông chủ ở trong đại điện, gã bắt đầu đi ra khỏi tấm rèm, lúc này mới thấy được diện mạo của gã. Tông chủ Cương Kiếm Tông là một đại hán cao to lực lưỡng, có làn da ngâm đen khỏe mạnh, mái tóc của hắn được cắt ngắn gọn gàng, thân mặc chiến bào được điêu khắc tinh diệu các loại thần văn vô cùng sáng bóng cùng một tấm áo choàng bằng lông thú chế tác tinh xảo, trên tay mang một thanh đại kiếm to lớn sắc bén vô cùng.
- Cuối cùng sau bao khổ cực, Tạ Vương ta cũng có cơ hội hồi phục! Ha ha ha ha!
Tông chủ Cương Kiếm Tông cười lớn một hồi, ánh mắt cực kỳ đợi mong, hắn giơ bàn tay phải lên phía trước nhìn một hồi lâu. Trên tay hắn lúc này có nhiều đường nứt nẻ, bên trong là dòng dung nham đang lưu chuyển liên tục thiêu đốt cánh tay của gã. Khẽ nhíu mày, Tông chủ liền giấu vết thương sau lớp áo choàng rồi biến mất khỏi đại điện.
--------
Bên trong tiểu viện, Phạm Minh khẽ nhíu mày mở mắt ngồi dậy, hiện tại hắn không biết đã trôi qua bao lâu rồi. Đưa mắt ngơ ngác nhìn quanh, chợt con ngươi của hắn co rút lại, gương mặt mê mẫn nhìn cảnh tượng trước mắt. Lúc này trước mắt hắn là một phụ nhân tuổi chừng ba mươi, mái tóc đỏ rực như lửa, mềm mại óng ả chảy dài xuống chiếc eo thon thon, sắc đẹp của người phụ nhân này có thể nói là khuynh nước khuynh thành, mị lực thành thục vô cùng. Nàng xinh đẹp đến không lời nào có thể tả được, chỉ một cử chỉ thôi đã làm cho Phạm Minh lòng xuân rạo rực, sắc mặt liền đỏ ửng cả lên.
- Ngươi tỉnh rồi sao? - Phụ nhân nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ rực màu hỏa diễm, trong ánh mắt hiện lên tiếu ý - Nếu tỉnh rồi thì mau khai họ tên của ngươi ra cho ta nghe đi.
Phạm Minh giật mình gia tăng đề phòng, hắn chợt nhận ra người phụ nhân này chính là đầu Xích Hỏa Yêu Xà luôn luôn tìm cách ăn thịt hắn!