Chương 6 : Công Pháp Căn Bản
- Này này này! Người làm vậy có ý gì? Ta cũng không phải là ăn tươi nuốt sống ngươi!
Xích Hỏa Yêu Xà xì một tiếng bất mãn nói.
- Không ăn con em nhà ngươi, chẳng phải từ đầu tới cuối là ngươi luôn đuổi theo ta muốn cắn một phát hay sao?
Nghĩ thầm trong lòng, Phạm Minh cũng không dám nói ra, cố đè nén cảm xúc, đổ mồ hôi hột cười nói:
- Ta là Phạm Minh, vị cô cô...à không tỷ tỷ này có thể cho ta biết ta đang ở đâu được hay không?
Vẻ mặt Xích Hỏa Yêu Xà hơi bất mãn, bày ra một vẻ chẳng phải ta xinh đẹp trẻ trung thế này, vừa nãy ngươi lại định gọi ta là cô cô là ý gì? Chê ta già à? Dù vậy nàng vẫn mở miệng nói:
- Đây là Tinh Nguyệt Cốc, hay còn gọi là mộ địa của lão đại trùng sư phụ của ngươi. Ta tên là Xích Vân, ngươi sau này cứ gọi ta là Vân tỷ, đều là người một nhà nên đừng ngại.
Nghe đến đây khóe miệng Phạm Minh lại co giật. Ngươi một nhà? Ngươi chẳng phải quất ta bất tỉnh hay sao? Còn gọi cường giả Tôn cấp là con đại trùng như vậy thì ra thể thống gì a...
- Đến đây ta dẫn người đi tham quan nơi này.
Giọng nói nhẹ nhàng của Xích Vân lại vang lên du dương bên tai Phạm Minh khiến hắn thẩn thờ một lúc. Không được, đây quả thật một yêu tinh dụ người. Phạm Minh mắng thầm một câu lại đi theo Xích Vân ra khỏi căn phòng.
Qua lời Xích Vân hắn cũng đại khái hiểu được hoàn cảnh nơi đây. Đại khái hơn 1200 năm trước, Lạc Anh bị trọng thương liền đến nơi này bố trí trận pháp, xây động phủ rồi hóa đạo. Trước khi hóa đạo hắn căn dặn nàng canh giữ mộ phần nơi đây, nếu có người tư chất phi phàm được hắn nhận làm đệ tử, ngay lập tức phải bồi dưỡng và bảo vệ người đó. Còn thân phận của nàng thì lúc trước chính là do Lạc Anh nhặt được trong một lần du ngoạn lịch lãm, thấy tư chất không tệ nên đã đem về coi như đạo đồng bên cạnh.
- Xì! Lão già đó...
Kể đến Xích Vân lại ra vẻ bất mãn.
Phạm Minh thấy thế cũng đổ mồ hôi lạnh, có ai liên tục gọi cường giả Tôn Cấp là lão già này lão già nọ hay không? Ừ thì cũng có nhưng đa số những người đó đều chết cả rồi. Ho khan một cái, Phạm Minh lại hỏi:
- Vậy theo thời gian không sai biệt lắm Vân tỷ đã sống hơn một nghìn năm rồi, chẳng hay tỷ hiện tại là cấp độ gì?
Xích Vân cười khanh khách như chuông bạc nói:
- Vân tỷ của ngươi hiện tại chính là cấp bậc Yêu Vương!
Nghe đến đây Phạm Minh càng hoảng hơn nữa, Yêu Vương là tồn tại thế nào? Hiện tại trên thế gian này mạnh nhất chính là Yêu Vương, đủ khai tông lập phái danh chấn một phương. Yêu Hoàng và Yêu Tôn thì không cần phải nói, đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, căn bản không xuất hiện, do đó thế gian này Yêu Vương đủ tung hoành ngang dọc, hùng cứ một phương. Giờ thì tốt rồi, không những lòi ra một Yêu Tôn, còn lòi ra thêm một cái Yêu Vương làm đạo đồng nữa. Còn việc sống hơn một ngàn năm thì không có gì lạ, vì cơ bản tuổi thọ Yêu Thú rất dài, lại theo tu vi tăng lên thì tuổi thọ cũng tăng lên.
- Hình như tiểu tử ngươi chưa có công pháp căn bản nhỉ?
Xích Vân đưa đôi mắt tràn ngập mị lực nhìn chằm chằm Phạm Minh khiến hắn cũng phải đỏ mặt ấp úng xoay mặt về hướng khác nói:
- V...Vâng!
- Vậy để tỷ tỷ thay ngươi chọn công pháp thích hợp với ngươi.
Xích Vân dịu dàng nói sau đó lấy ra một chiếc nhẫn đen huyền y như cái Lạc Anh tặng cho Phạm Minh. Đúng vậy, đó là Trữ Vật Giới Chỉ. Chẳng phải trên thế gian chỉ có 3 cái hay sao? Ha ha, hiện tại thì tốt rồi, người ta có tận hai cái. Sư phụ! Người thật trâu bò!
Phạm Minh thầm cảm khái một cái rồi nói:
- Vân tỷ công pháp căn bản là gì?
- Ngươi không biết gì về công pháp căn bản?
Xích Vân vừa đổ một núi ngọc giản, quyển trục ra đất vừa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Phạm Minh khiến cho hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ. Ta thật sự không biết mà, đâu cần nhìn ta như vậy.
- Thôi thì để ta giải thích một lần vậy - Xích Vân thở dài rồi nói tiếp - Kỳ thực thuở sơ khai con đường võ đạo không cần thiết phải sử dụng công pháp hay gì cả, nhưng làm như vậy thời gian tu luyện, sức chiến đấu và tỷ lệ thăng cấp thấp tới đáng thương. Giống như việc xây nhà mà không đào móng vậy, ngôi nhà sẽ không được vững chắc đồng thời sau này muốn xây lên cao cũng dễ dàng sụp đổ.
Phạm Minh thầm gật đầu bởi vì điều này rất đúng, muốn đi xa trên con đường võ đạo thì phải nện chắc cơ sở cảnh giới vì sau này khi cảnh giới ngày một cao, những mầm họa từ việc không nện vững cơ sở sẽ dần dần lộ ra, nhẹ thì không thể nào bước tiếp, nặng thì tẩu hỏa nhập ma mà chết.
- Do đó các vị đại năng thượng cổ đã tự mình sáng tạo ra các môn công pháp cơ bản nhằm đánh vững chắc cảnh giới, từ đó giúp võ đạo càng ngày càng hưng thịnh, cường giả ngày càng nhiều, nhiều cảnh giới mới cũng được khám phá cố định vững chắc bậc thang võ đạo cho tới tận ngày nay. Tuy nhiên do tài năng và sở trường mỗi vị đại năng khác nhau, cho nên các công pháp căn bản đều có những đặc trưng, điểm mạnh điểm yếu riêng biệt. Đây! Ngươi cầm lấy.
Vừa dứt lời Xích Vân lôi từ trong núi ngọc giản ra một cái hộp đưa cho Phạm Minh. Chiếc hộp làm bằng gỗ màu đỏ tươi. Trên thân hộp có từng loại hoa văn ký hiệu vô cùng thâm ảo như hòa vào thiên địa, chúng tỏa ra ánh sáng lập lòe màu đỏ thẫm như máu. Ngoài ra xung quanh chiếc hộp được bao bọc bởi một luồng khí tức màu đỏ máu, làm cho người khác thấy đã lạnh đến tận xương tủy, cảm giác chính bản thân như rơi xuống Cửu U địa ngục.
Phạm Minh nhận lấy chiếc hộp nhưng khi vừa chạm vào nó chiếc Trữ Vật Giới Chỉ trên tay hắn phát ra hào quang chói mắt sáng rực cả đại điện. Cùng lúc đó huyết sắc khí tức vốn bao quanh chiếc hộp hiện tại như những xúc tu thâm nhập vào cơ thể Phạm Minh thông qua chiếc Trữ Vật Giới Chỉ, sau đó hung hăng vận chuyển trong kinh mạch đánh thẳng vào thức hải của hắn.
Ong!
Một âm thanh trầm đục ngân dài trong thức hải của hắn. Đến khi Phạm Minh mở mắt ra, hắn liền phát hiện bản thân có gì đó rất lạ lẫm nhất thời không thể nói rõ. Ngoài ra Phạm Minh còn phát hiện trong thức hải của hắn có cái gì đó đang chiếm giữ, mơ hồ có nhiều giọng nói thì thầm ảnh hưởng đến thần trí của hắn, liên tục xúi dục khiến hắn có cảm giác muốn đại khai sát giới, giết sạch mọi thứ trước mặt. Trạng thái đó kéo dài không lâu thì dừng lại, trả lại cho hắn sự yên tĩnh. Trong lòng Phạm Minh cực kỳ hoang mang, không rõ chuyện gì vừa xảy ra. Cho đến khi Xích Vân xác nhận mọi chuyện không sao hắn mới bình tâm lại đôi chút.
Nói thì lâu nhưng quá trình này chỉ diễn ra vài giây. Lúc này hoa văn trên chiếc hộp cũng ảm đạm không còn. Phạm Minh cố gắng trấn định bản thân lại, sau đó mở chiếc hộp gỗ ra. Bên trong chiếc hộp là một khối ngọc giản màu lưu ly, tỏa ra ánh sáng huyền diệu nhưng lại có khí tức hồng hoang viễn cổ. Trái tim đập chậm một nhịp, dường như bị loại khí tức ấy ảnh hưởng. Hắn cầm khối ngọc giản lên xem xét kỹ lưỡng.
Xích Vân lại nói:
- Đây là món đồ mà lão đại trùng cực kỳ trân quý, đi đâu hắn cũng mang theo nó cả. Trước khi hóa đạo hắn mới giao cho Vân tỷ của ngươi bảo quản. Nghe nói nó là môn công pháp căn bản hắn luyện khi mới bước vào con đường võ đạo. Mau đưa thần thức của ngươi vào xem đi!
Tĩnh lặng hồi lâu, Phạm Minh mới ngơ ngơ ngác ngác hỏi:
- Cái này dùng thế nào?
Khóe miệng Xích Vân co giật, có xúc động muốn giết người. Nếu hiện tại gia hỏa đứng trước mặt nàng không phải là truyền nhân của Lạc Anh thì nàng đã đập hắn thành đầu heo.
Xích Vân cố kiềm nén bản thân hồi lâu, mới mở miệng nhỏ chán nản nói:
- Qua đây ta chỉ có ngươi cách sử dụng.
Sau khi tận tình giải thích cho Phạm Minh cách sử dụng, Xích Vân chỉ bỏ lại một câu cố gắng rèn luyện rồi phủi mông bỏ đi gia trì trận pháp. Theo nàng nói nếu không gia trì thì Tinh Nguyệt Cốc sẽ lộ diện ra bên ngoài, dù sao trận pháp cũng đã tồn tại mấy ngàn năm rồi.
Phạm Minh vẫn ngồi tiếp thu cách sử dụng ngọc giản. Ngọc giản là một loại ngọc thạch có thể lưu lại ý niệm của người khác cho nên chúng thường được sử dụng để lưu trữ tin tức hoặc các loại công pháp, ngoài ra ngọc giản còn nhỏ gọn tiện lợi, dễ mang theo bên mình nên rất được các võ giả ưa chuộng. Mà các loại ngọc giản cũng có từng phẩm chất khác nhau, nghe nói có loại chứa vô thượng công pháp cho dù đặt vài ức năm cũng không bị phong hóa, nhưng có loại chỉ để vài trăm năm thì hóa thành bột mịn. Việc sử dụng ngọc giản cũng rất đơn giản, chỉ cần đưa thần thức của mình vào đó, các loại thông tin sẽ tự động xuất hiện trong thức hải, không cần phải học thuộc, tiện lợi đỡ tốn thời gian. Nói thì nói như vậy, đối với một người mới như Phạm Minh cũng mất tận nửa ngày mới có thể thực hiện, may mắn ngộ tính của hắn không phải là thấp, đối với người khác có thể là 1 tuần vẫn có thể gọi là nhanh.
Dù vậy việc sử dụng niệm lực lần đầu tiên cũng khiến cho Phạm Minh có một chút không quen, đầu óc lâng lâng khó chịu. Không phải vì niệm lực của hắn yếu, bẩm sinh Long Tộc là loài có sở trường sử dụng niệm lực cực kỳ cao minh, nhưng do sức mạnh thể chất của Long Tộc quá vượt trội nên niệm lực đối với bọn họ chỉ là thứ yếu, bồi dưỡng cũng được không bồi dưỡng cũng được không quá quan trọng. Điều khiến hắn thấy khó chịu chính là lượng thông tin đưa vào trong đầu hắn quá lớn, nhất thời không thể tiếp thu được, lại thêm một số bộ phận không được mở khóa, mơ mơ hồ hồ. Theo Xích Vân giải thích các vị cường giả thường khóa lại các phần thông tin của công pháp để hậu nhân của mình học lần lượt từng bộ phận, đến một cấp độ nhất định các thông tin ấy sẽ mở ra, vừa có thể tránh việc hậu nhân đi tắt ảnh hưởng tới sau này, cũng tránh cho đầu óc của người học quá tải dẫn đến hư tổn tới linh hồn.
Phạm Minh thở ra một hơi, điều chỉnh bản thân cho thật tốt liền bắt đầu tiêu hóa các thông tin mà hắn nhận được, hiện tại điều hắn khao khát hơn hết chính là sức mạnh.