Chương 7 : Sát Lục Thiên Kinh
Trong căn phòng được trang trí đơn giản, Phạm Minh ngồi trên chiếc giường ngồi kiết già nhập thần tiêu hóa thông tin khổng lồ bên trong khối ngọc giản, từ mi tâm của hắn có ánh sáng lập lòe sáng rực cả gian phòng. Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu, Phạm Minh mở mắt ra với vẻ mặt kỳ quái. Không phải vì bộ công pháp này có vấn đề mà là vì nội dung bên trong nó khiến hắn khó mà tin được.
Bộ công pháp căn bản này mang tên Sát Lục Thiên Kinh. Đúng như cái tên của nó, bộ công pháp này chủ trương lấy sát phạt giết chóc làm nền móng xây dựng căn cơ. Khi giết một sinh linh, thì linh khí và tinh huyết của nạn nhân sẽ bị hấp thu vào trong cơ thể của người luyện tập công pháp. Đồng thời đề thăng sát khí của bản thân, rèn luyện thần thức, khi đạt đến một trình độ nhất định có thể khu động sát khí diệt sát địch nhân.
Tuy nhiên Sát Lục Thiên Kinh lại có một nhược điểm cực kỳ trí mạng nếu giải quyết không tốt sẽ dẫn đến hậu quả thảm trọng. Do loại công pháp tranh đoạt tạo hóa, cắn nuốt căn cơ của người khác nên sẽ bị đạo tắc thiên địa quy chụp là tà vật, mỗi lần đột phá một cảnh giới lớn liền sẽ xuất hiện thiên phạt khiếp người. Ngoài ra khi đột phá một cảnh giới nhỏ cũng sẽ có ma kiếp nhiễu loạn tâm trí, nếu không thể chống lại nhẹ thì trở nên cuồng loạn, trong đầu chỉ có chém giết, nặng thì vĩnh viễn hồn siêu phách tán.
Đọc đến đây Phạm Minh bất giác rùng mình, nhược điểm của bộ công pháp khiến hắn vô cùng nhức đầu, đồng thời từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng giết một con vật nào, hiện nay lại bắt hắn giết sinh linh khác để tu luyện khiến cho thâm tâm của hắn có phần khó mà chấp nhận được. Nhưng không còn cách nào khác bởi vì rõ ràng là một môn công pháp thích hợp với hắn nhất thời điểm hiện tại, dòng máu của hắn không tinh khiết, vô phương hấp thu linh khí trong trời đất để rèn luyện cơ thể.
- Không còn cách nào khác! Muốn trở nên cường đại phải tâm ngoan thủ lạc, độc với người độc với bản thân!
Phân vân hồi lâu Phạm Minh liền hạ quyết tâm như vậy. Hắn không thể cứ sống mãi với số phận thế này được. Nghĩ đến đây hắn chợt cảm thấy bản thân có chút gì đó khác lạ nhưng nhất thời không thể giải thích được. Khẽ lắc đầu một cái, Phạm Minh liền tiếp tục đả tọa tiếp thu Sát Lục Thiên Kinh.
Môn công pháp này tuy chỉ là công pháp căn bản nhưng nội dung của nó thâm ảo khó lường, có chút gì đó tàn bạo nhưng lại hợp với Đạo, cũng có chút gì đó mơ hồ mà khác lạ làm cho người ta không thể hiểu nổi. Liên tiếp mấy ngày liền Phạm Minh đả tọa tìm hiểu công pháp, một ngày ngoài thời gian ăn uống ra thì toàn bộ thời gian của hắn là nhốt mình trong phòng để tu luyện. Có mấy lần Xích Vân nhắc nhở hắn không nên quá ép bản thân, hắn vâng vâng dạ dạ nhưng chuyện đâu lại vào đấy khiến nàng tức giận không thèm đếm xỉa tới hắn nữa.
Vào một ngày nào đó khoảng sau hai tháng kể từ khi Phạm Minh đến thế giới này, mặt đất xung quanh căn phòng của Phạm Minh bỗng chấn động kịch liệt, huyết khí bên trong căn phòng sôi trào chấn động cả vùng không gian, chấn nát toàn bộ tòa tiểu viện và dược viên xung quanh.
- Không tốt!
Xích Vân cảm nhận được sự chấn động, nhanh như chớp lao về địa phương tòa tiểu viện của Phạm Minh. Khi nàng vào bên trong mới phát hiện Phạm Minh đang lơ lửng giữa không trung, xung quanh hắn bao phủ bởi một đoàn huyết khí khủng bố khiến người ta nhìn vào liền rét run. Đôi mắt của hắn mở to tràn ngập tơ máu, đôi khi bắn ra những tia lệ khí hung tàn, lúc này tóc hắn xõa dài bay múa, ánh nhìn làm người ta cảm tưởng như một con man long khuấy động càn khôn, thây phơi ngàn dặm. Hắn trông như một vị ma thần xuất thế, ánh mắt lướt qua toàn cõi nhân gian. Cả địa phương tràn ngập những tiếng gào khóc của quỷ thần vừa hỗn loạn vừa hợp với thiên địa.
- Tại Thế Tu La Ma Kiếp!
Sắc mặt Xích Vân tối sầm, đôi mày phượng khẽ nhíu lại. Trong những điển tích cổ truyền lại từ thời đại Hồng Hoang, Tại Thế Tu La Ma Kiếp là một loại ma kiếp vô cùng đáng sợ, nghe nói chỉ có những người có thể chất nghịch thiên bị thiên địa nguyền rủa hoặc những người tội ác động thiên địa mới găp phải loại tâm ma này. Nói cách khác, đây là sự nguyền rủa của thiên địa, nhưng đại nạn không chết tất có hậu phúc, nếu có người nào vượt qua ma kiếp này thì sau này nếu không gặp chuyện gì bất trắc thì chắc chắn sẽ danh chấn thiên hạ, vô địch cùng cấp.
Tuy nhiên trường hợp của Phạm Minh lúc này là hoàn toàn cá biệt, những người gặp phải Tại Thế Tu La Ma Kiếp trong sử sách Yêu Tộc ghi lại đều đạt đến cấp độ ít nhất Yêu Hoàng trở lên, nhưng hắn lúc này còn chưa bước vào cấp độ Cửu Giai Yêu Khí thì làm sao gặp được dạng ma tâm như thế này. Điều này làm Xích Vân rất đau đầu, đến cả các Yêu Hoàng gặp phải đều hình thần câu diệt nên cho dù nàng có ra tay trợ giúp cưỡng chế tâm ma thì kết quả cuối cùng của Phạm Minh cũng chỉ có chết mà thôi.
- Ngay trong những năm cổ xưa các bậc thánh hiền cũng không thể chống đỡ nổi loại ma kiếp này, huống chi là bản thân ta. Nhưng ta không để cho hắn chết được. Nhất quyết không thể!
Lúc này tâm trạng của Xích Vân cực kỳ rối bời. Suy nghĩ hồi lâu khẽ lắc đầu một cái, ánh mắt nàng liền trở nên kiên định, Xích Vân trực tiếp ra tay dẫn lực lượng thiên địa muốn mạnh mẽ đi vào thức hải của Phạm Minh, trợ giúp hắn chống lại ma kiếp.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lực lượng thiên địa bạo phát từng đợt mãnh liệt, như muốn ngăn trở Xích Vân, từng luồng đạo tắc va chạm vào nhau tạo nên những tiếng nổ đinh tai nhức óc. Đôi ngọc thủ trắng ngần của Xích Vân liên tục khu động đại đạo pháp tắc tấn công liên hồi, nhưng càng mạnh mẽ xông vào thì thiên địa lại càng phản kích lại kịch liệt tạo ra từng luồng sóng xung kích tàn sát bừa bãi mọi thứ xung quanh, đôi khi sóng xung kích lại xé rách không gian tạo ra những khe nứt đen ngòm đáng sợ. Xung quanh chỉ còn lại từng cái hố rộng lớn, mọi thứ đều bị sang bằng thành tro bụi. Lúc này đến cả Xích Vân cũng không chịu nổi nữa, nàng hiện tại có thể nói là đang đại chiến cùng thiên địa, tranh giành tạo hóa cùng trời cao. Nhưng sức người có hạn, trên cơ thể nàng nhanh chóng chi chít những vết thương, máu tuôn ướt đẫm cả y phục, đôi khi nàng lại phun ra một búng máu, tình trạng thê thảm vô cùng. Ấy vậy mà trong ánh mắt của Xích Vân lại có một sự kiên định, lập lòe tinh quang lưu chuyển thâm thúy như tinh không.
- Ta đang ở đâu?
Trong thế giới thức hải của mình, Phạm Minh đứng yên trong một không gian đỏ sẫm vô tận như nơi tận cùng của vũ trụ, u ám mà tịch mịch. Hắn cứ đứng đó không biết phải làm thế nào, mới vừa nãy khi đang tu luyện trong đình viện thì bỗng dưng Phạm Minh có một cảm ngộ gì đó kỳ lạ, sau đó hắn mới nhập tâm vào tu luyện khi mở mắt ra lại bị kéo vào không gian này.
- Đây là thức hải của ta sao? Tại sao lại trở nên như vậy? Thức hải của tu sĩ bình thường đâu phải thế này.
Phạm Minh kinh thán hồi lâu, bởi vì trong thời gian qua hắn cũng có nghiên cứu những thư tịch bên trong tàng kinh các của động phủ, biết được chút ít một số thứ hữu dụng cho việc tu luyện. Trong đó một cuốn sách hắn đọc được có nói về thức hải của người tu đạo luôn trong sáng thanh tĩnh, khắp nơi trong thức hải đều là ánh sáng lập lòe bảo vệ thần thức. Nhưng lúc này bên trong thức hải của hắn chỉ một màu tối đen vô tận, đôi lúc còn tỏa ra khí tức làm hắn phải dựng tóc gáy.
Phốc
Phạm Minh đang đứng ngây ngốc bên trong bóng tối u tịch thì bỗng dưng xuất hiện một đạo huyết quang xuyên thủng thần thức của hắn từ phía sau, đánh văng hắn ra xa. Phạm Minh chỉ khẽ rên lên đau đớn rồi chật vật đứng dậy, bởi vì hiện tại hắn đang ở dạng thần thức, nên một cú tập kích này chỉ làm hắn bị thương nặng, cũng may thần thức Long Tộc bẩm sinh cường đại nếu không đã bị đánh cho tan vỡ, hồn siêu phách tán. Nhoáng cái miệng vết thương đã khép lại, Phạm Minh rung sợ nhìn thứ đã đánh trọng thương thần thức của mình. Lúc này, đạo huyết quang vẫn còn phiêu bồng trước mặt hắn, tỏa ra khí tức sát phạt cường đại đến nổi làm cho thần thức của Phạm Minh dao động như sắp nứt ra, khí tức này như thái sơn áp đỉnh khiến hắn có phần chịu không nổi phải lùi ra xa.
- Không tệ, không tệ. Đúng là thần thức của sinh linh Long Tộc, bẩm sinh cường đại chịu lấy một kích của ta mà không hồn siêu phách tán.
Một giọng nói âm trầm phát ra có uy áp vô thượng như vang từ chín tầng trời xuống nhưng cũng lạnh lẽo như tới từ cửu u địa ngục. Huyết khí dần dần tiêu tan xuất hiện một thân ảnh mơ hồ bên trong. Thân ảnh đó bước từng bước lăng không bên trong thức hải của Phạm Minh, nhẹ nhàng đi về phía hắn ung dung tự tại như đang tản bộ trong vườn xuân, ngắm nhìn cây cỏ nhưng đồng thời lại trông như một con hùng sư tiến tới con mồi của mình.
Phạm Minh sắc mặt âm trầm bởi vì hơn ai hết hắn biết được thương thế gây ra bởi một kích đó cực kỳ đáng sợ, dù hắn may mắn sống sót nhưng chỉ cách cái chết một tia, thần thức suy nhược cực độ. Trong lòng hắn lúc này cực độ hoảng sợ, bất giác lùi lại phía sau cố kéo dài khoảng cách với tên tử thần trước mắt, nhưng không gian dường như bị cầm cố khiến thần thức của hắn không thể thoát ra được. Cố gắng vùng vẫy trong vô vọng nhưng mọi thứ chẳng thay đổi được gì cả. Tâm khảm hắn hiện tại lạnh như rơi xuống hàn đàm vạn năm, tứ chi dần dần trở nên vô lực chỉ đành nhìn thân ảnh ác ma trước mắt đang tiến dần lại. Bỗng dưng đồng tử Phạm Minh co rút càng thêm hoảng loạn khi thấy được gương mặt của hắn.
- Ng...Ngươi là ai?