Vợ Bé Bỏng
Tác giả | |
Thể loại | Ngôn Tình |
Số chương | 289 |
Lượt đọc | 556 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Cô vợ bé bỏng để lại tờ đơn ly hôn, người đàn ông ngồi trên xe lăn cười lạnh rồi đứng dậy: "Cả thế giới biết tôi tàn phế, tính cách kì cục, lại không thể làm chuyện đó, em chạy rồi còn ai dám gả cho tôi?"
Cách cả Thái Bình Dương xa xôi, cô nghe điện thoại từ anh mà vừa đẫm lệ vừa đếm dấu hôn trên người: "Còn dám nói không thể làm chuyện đó, đồ lừa bịp!"
Cuộc nói chuyện còn chưa dứt, giọng anh đã vang lên sau cửa khiến cô hoảng sợ đến rùng người: "Có thể ly hôn, có điều em phải chứng minh cho cả nước biết là tôi "làm" được"
Cô: "Anh đã nói sẽ cho tôi rời đi mà!"
Anh: "Chưa từng nói!"
Cô: "Anh có nói!"
Anh: "không có nói!"
Cô: "Con chó nó nói!"
Anh: "..."
Nhìn đi, tuy anh đầy bụng đen tối, nhưng cô vợ bé nhỏ của anh đâu vừa, dám mắng anh là chó, phải dạy dỗ mới được.
Anh: "Em biết bản tính loài chó là gì không? Dũng cảm, trung thành, còn có...ăn không no!"
Cô: "..."
5 chương mới nhất
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.